ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 117

Cô y tá bưng khay thuốc lịch sự gõ cửa, cô ta nở nụ cười thật tươi đặt

khay thuốc lên mặt bàn. Đàm Mạt nghiêng người một chút mới để ý người
đàn ông anh tuấn phía sau lưng y tá. Lạc Hàm trong bộ âu phục đen, trên
tay mang theo hai hộp cơm. Đàm Mạt cười cười khi thấy anh.

- Thì ra anh cũng đoán được cô đang đói bụng.

Đôi mắt đen láy của anh nhìn lướt qua Đàm Mạt: Vừa tỉnh, biểu hiện

có phần hoảng sợ nhưng không có vấn đề lớn.

Y tá kiểm tra sức khỏe sơ qua, rồi đóng đúng vai người qua đường A

yên lặng rồi đi ...

Sau đó, sau đó ... Không có sau đó.

Không gian chỉ một mảnh tĩnh lặng.

Chỉ đến khi tiếng kêu 'ùng ục' phát ra từ bụng Đàm Mạt mới đánh tan

được bầu không khí này ...

Mộ Hà đang bày ra bộ mặt nghiêm túc cũng phải phì cười, cô ta xoa

xoa đầu Đàm Mạt, đưa ra một tin tức khiến Đàm Mạt không lấy gì làm vui
vẻ: "Nếu như Boss nhà cậu đã xuất hiện tớ không còn nghĩa vụ phải phụng
bồi, có việc thì alo tớ, bên phòng thí nghiệm còn có việc."

Đây chính là 'Học bá' trong truyền thuyết!

Ở trong mắt Mộ Hà, nghiên cứu khoa học vẫn chiếm vị trí độc tôn!

Người phụ nữ này đã từng nói cô ta sinh ra là để hiến thân cho phòng

thí nghiệm. Đàm Mạt cho rằng nếu như tình yêu có thể vượt qua cơ thể
sống, cô tin chắc Mộ Hà sẽ không đắn đo mà kết hôn với phòng thí nghiệm.

Mộ Hà chỉnh lại chiếc áo blouse, quay sang Lạc Hàm gật đầu, vẻ mặt

thâm sâu khó lường, lên tiếng: "Còn lại xin nhờ cả vào anh. Việc anh bàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.