ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 234

Cằm Lạc Hàm tì lên đầu Đàm Mạt, khoác âu phục lên người cô, giọng

nói trầm thấp mang đến sự ấm áp trong ngày đông lạnh giá: "Tôi phụ trách
đánh nhau, em phụ trách khóc sao?"

Đàm Mạt cọ qua cọ lại trong ngực anh, không có lên tiếng.

Lạc Hàm khẽ nở nụ cười, cánh tay ôm cô siết nhẹ, anh biết: Bây giờ

anh đang là 'hình bóng' của người khác.

Đội trưởng Đường và Lưu Hướng Dương nhìn cảnh tượng trước mắt,

hai mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc.

"Đội trưởng Đường, tình huống gì thế này?"

Hạ Kiến Bân đã bị áp giải lên xe cảnh sát, nhìn mặt mũi hắn bầm dập,

Lưu Hướng Dương thật sự khó tưởng tượng được, vóc dáng giáo sư Lạc
cao gầy lại có thể ra được những đòn đẹp thế kia. Chỉ sợ toàn bộ đội hình
sự chẳng được mấy người là đối thủ của anh.

Đội trưởng Đường cười cười, trong giọng nói có sự hài hước đặc biệt

của người lớn tuổi: "Chuyện này còn cần tôi giải thích sao?"

Tuy rằng không chắc được tâm tư tên nhóc Tiêu Triết kia là gì, nhưng

... trong cuộc đọ sức này, giáo sư Lạc đã vươn lên dẫn trước một điểm.

Xe cảnh sát lái về đồn, Lạc Hàm khoan thai khởi động chiếc Bentley

của anh.

Chiếc áo sơ mi trắng của anh, rõ ràng có dấu vết khóc lóc của ai đó...

"Chuyện em nên sớm kể cho tôi nghe, bây giờ em đã có thể nói." Lạc

Hàm sợ cô cảm lạnh, bật điều hòa trong xe lên, đồng thời cầm tấm chăn ở
sau xe đưa cho cô.

"Chuyện gì?" Đàm Mạt không rõ ý của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.