ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 129

- Nhưng tôi muốn cô thấy vào phút thứ tám mươi chín.
- Hứ! Tôi chưa thấy ai khó ưa như anh. Nhưng chỉ quay chỗ khác hai phút
thôi nhé.
- Như vậy là tạm đủ, bắt đầu đi chứ!
Thanh Phương bèn quay mặt ngó ra cửa. Sau đó, cô cảm thấy có vật gì
choàng vào tay mình. Cô tò mò quay lại xem và kêu lên một tiếng vì bất
ngờ.
Món quà là một chiếc vòng kết từ những viên pha lê đủ màu lóng lánh. Đẹp
đến mê người.
Thanh Phương thích mê đi được. Cô nhìn không chán mắt rồi thốt lên:
- Anh tìm đâu được hay vậy?
- Lùng sục mãi mới phát hiện ra nó, tôi biết chắc cô rất thích. Và đừng lo,
cô sẽ không gặp ai có chiếc vòng như vậy đâu.
- Nghĩa là tôi độc quyền ấy hả?
Minh Nguyên không trả lời, chỉ gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt
Thanh Phương. Cô hỏi một cách hoài nghi:
- Làm sao mà như vậy được, anh mua được thì người khác cũng mua được
thôi.
- Nhưng chiếc vòng này tìm được trong một cửa hiệu ở Trung Quốc, cửa
hiệu này chuyên bán những sản phẩm hiếm có, bằng chứng là tôi tìm ở
nhiều cửa hàng khác vẫn không thấy. Thanh Phương mở to mắt nhìn, giọng
hồi hộp:
- Vậy hả?
Minh Nguyên cười cười:
- Cô thích cái người khác không có, chứ không thích giống người ta, phải
không?
Thanh Phương buột miệng:
- Sao cái gì về tôi anh cũng biết hết vậy?
Minh Nguyên nhìn cô thật lâu:
- Biết thì sao?
- Tự nhiên có người biết về những cái mà chính mình cũng không hiểu
mình, như vậy cũng sợ lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.