ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 143

Thái Quyền bật cười:
- Hai đứa này thật là … vậy là cực lắm đó. Nhưng sao nó không gởi thiệp
cho anh?
- Em đang giữ, em định mai gọi điện báo với anh, nhưng sẽ về quê nó chứ
không tổ chức ở đây.
- Xa vậy hả? Vậy là đi đứt hai ngày.
- Anh có đi không?
- Anh chưa biết, nhưng sẽ sắp xếp được.
Thanh Phương rất muốn hỏi Thái Quyền có hỏi ý Minh Nguyên chưa,
nhưng cô kịp kềm lại. Hỏi mỉa mai làm gì nữa, khi mà mọi chuyện đều
xong cả rồi.
Thái Quyền đưa mắt nhìn Thanh Phương:
- Mình ra ngoài đi, tìm một quán nào đó nói chuyện, ở đây mất tự do quá.
Thanh Phương thoáng ngần ngừ. Không biết từ lúc nào đó, cô không thích
ở bên Thái Quyền trong khung cảnh thân mật nữa. Nó chỉ làm cô thấy
gượng gạo, chán chán. Những câu chuyện không còn sôi nổi, thậm chí đã
có lúc hai người chẳng biết nói gì với nhau.
Sau này cô phát hiện một điều, khi hai người yêu nhau mà không cùng nhìn
về một hướng thì chẳng còn điểm gì chung để mà trao đổi với nhau. Thậm
chí cô cũng không buồn quan tâm cuộc sống của Thái Quyền, dù cô hiểu
anh vẫn quan tâm đến cô.
Thanh Phương tìm cách thoái thác:
- Em đi với Nguyệt Hương từ trưa đến giờ, mệt quá trời, chỉ muốn ngủ thôi.
- Em không muốn đi phải không? Chẳng lẽ anh chạy mấy chục cây số về
đây rồi lại chỉ gặp em một chút thế này?
- Không! Ý em nói là mình ra ngoài đầu đường ăn chút gì đó, ngồi chơi
một chút. Thú thật là em mệt chết được.
Thái Quyền nhìn cô như dò xét. Hình như anh cảm nhận được một điều gì
đó ở cô. Nhưng anh không nói gì, chỉ gật đầu:
- Như vậy cũng được, anh còn ở lại đến sáng mai nữa. Mai gặp lâu hơn
cũng được.
- Chờ em chút nha.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.