ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 145

- Bây giờ anh ta thật sự cần anh, anh có vị trí vững chắc rồi. Anh ta muốn
tìm người thay anh cũng khó lắm.
- Vậy thì sao?
Thái Quyền nhún vai:
- Chuyện anh bê trễ một chút cũng không đủ lý do làm anh ta đuổi việc anh
đâu, không việc gì anh phải sợ cả.
Thanh Phương nhìn sửng Thái Quyền. Trong mắt loé lên một tia coi
thường, thất vọng lẫn chán ngán, một tâm trạng kỳ lạ mà cô không sao giải
thích được. Cộng với nỗi buồn trong lòng, cô thấy mình muốn bỏ đi đâu đó
thật xa, để đừng nhớ gì cả.
Thái Quyền không vô tâm đến nỗi không nhận ra ánh mắt kỳ lạ của cô.
Anh hơi hoang mang:
- Tại sao em nhìn anh như vậy? Em nghĩ gì vậy?
- Em nghĩ hình như em với anh không có điểm chung nào cả. Mình càng
ngày càng xa nhau thêm, chắc mình không hợp nhau lắm đâu.
- Em có cảm giác đó vì mình không có điều kiện gần nhau. Mai mốt anh trở
về đây làm việc, mọi chuyện sẽ khác đi, chuyện này chỉ là tạm thời thôi.
- Chỉ sợ khi mình thật sự gần nhau thì mình đã mất nhau rồi.
- Em nói gì?
- Em chỉ nghĩ mông lung vậy thôi.
- Lúc này anh thấy em rất lạ, có phải em thay đổi rồi không?
- Nếu em có thay đổi là do anh gây ra.
Thái Quyền trầm ngâm một lúc, rồi nói thật lòng:
- Lúc nào anh cũng nghĩ về em, nếu mất em thì anh sẽ sụp đổ lắm. Ráng
chờ anh một thời gian nữa được không Phương?
- Em không nói trước, cũng không hứa hẹn gì hết. Mà anh cũng đừng đặt
hy vọng vào em quá, sợ rồi em sẽ làm anh thất vọng đó.
- Em không bao giờ thông cảm với anh được sao?
- Em thông cảm đó chứ, nhưng thông cảm không có nghĩa là đồng tình. Có
lẽ em cần thời gian để xác định lại tình cảm của mình. Trong thời gian đó,
anh có thể để yên cho em được không?
Thái Quyền chợt nhìn cô thật lâu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.