ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 147

- Hương nói làm như mình và anh ta đã từng có gì với nhau không bằng.
- Dĩ nhiên không có gì, nhưng Phương đã muốn chia tay với anh Quyền thì
đừng có từ chối anh Nguyên. Bây giờ còn kịp đó.
- Kịp cái gì?
- Kịp giành lấy tình cảm về phía mình chứ còn gì nữa.
- Người ta đã thân nhau như vậy giành giật gì chứ, có muốn cũng không
được.
Nguyệt Hương quay nhanh lại nhìn Thanh Phương, nhìn rất lâu như phát
hiện một điều gì đó rồi chợt cười:
- Nói vậy là Phương nao núng rồi phải không? Đừng chối, mình mà không
hiểu Phương thì ai hiểu chứ.
Thanh Phương cười tư lự:
- Không hiểu tại sao bây giờ mình thấy buồn. Đúng là mình không muốn
anh ta thuộc về người khác, chẳng hiểu được thế nào, mình thấy rối với
chính mình.
- Nếu trước kia không có chuyện hiểu lầm anh Nguyên, thì Phương đã thích
ảnh rồi phải không?
- Chắc vậy.
Tự nhiên Thanh Phương nhớ lại những lần nói chuyện với Minh Nguyên.
Càng ngày, cô càng nhận ra cô có nhiều điểm tương đồng với anh hơn là
Thái Quyền. Cô có thể đùa giỡn, có thể bộc lộ bực mình hay cảm giác buồn
phiền … nghĩa là có thể nói hết những ngõ ngách suy nghĩ của mình. Còn
với Thái Quyền thì những câu chuyện thiên về công việc nhiều hơn.
Sau này ngẫm lại, cô thấy cô đến với Thái Quyền vì lúc đó anh là người
duy nhất giúp đỡ cô lúc túng bấn. Cảm giác biết ơn lẫn lộn với tình yêu,
cho nên cô tiếp nhận tình cảm của anh một cách tự nhiên như thể đó là điều
hiển nhiên. Mà cô có biết gì về tính cách anh ta đâu. Thanh Phương ngồi
thừ người suy nghĩ. Không hay Nguyệt Hương đang nhìn cô rất lâu. Cô
nàng kéo tay cô:
- Nghĩ gì dữ vậy?
Thanh Phương quay lại, cười khoả lấp:
- Sao nhiều chuyện đa đoan thế, không lo làm cô dâu đi, lo chuyện người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.