ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 158

- Anh đừng đùa nữa được không?
- Tôi không hề đùa. Cô không thấy tôi rất đàng hoàng sao, từ trước giờ đối
với cô tôi rất nghiêm túc, bây giờ cũng vậy.
- Nếu như bây giờ tôi muốn nhận tất cả những gì trước kia anh cho tôi, có
còn kịp nữa không?
Minh Nguyên hơi nghiêng đầu suy nghĩ, rồi nói rạch ròi:
- Tôi vẫn còn thấy gia đình tôi nợ gia đình cô chuyện tiền bạc, nên lúc nào
tôi cũng sẵn lòng cho cô điều kiện làm việc tốt nhất.
Thanh Phương nói một cách thất vọng:
- Nhưng tôi không cần thứ đó, tôi bằng lòng với cuộc sống thế này rồi.
Minh Nguyên nói như nhận xét:
- Cô vẫn còn cái tính gàn dở khăng khăng đó, chẳng thay đổi chút nào.
- Đừng nói chuyện đó nữa, tôi biết anh hiểu ý tôi mà, phải không?
- Tôi hiểu đó, nhưng rồi tôi phải làm gì với điều đó đây? Tình cảm đã qua
rồi thì không thể làm nó trở lại được, thành thật xin lỗi cô.
“Xin lỗi”! Thanh Phương chỉ muốn gục xuống mà khóc khi nghe từ đó.
Cách nói lịch sự đó còn đáng sợ hơn là nghe lạnh lùng trách móc, vì như
vậy thì cô chẳng còn hy vọng gì nữa. Người ta chỉ có thể hoà nhã với người
khác khi lòng người ta không còn ghét giận. Giá mà Minh Nguyên không
phải là người lịch sự, hẳn cô còn hiểu chút xíu nào đó ý nghĩ trong đầu anh.
Minh Nguyên chợt lên tiếng:
- Tại sao cô chia tay với Thái Quyền vậy?
- Sao anh biết chuyện của chúng tôi?
- Tôi không cố ý tìm hiểu đâu, Nguyệt Hương nói đó. Tôi thấy tính cô thiếu
kiên nhẫn quá, anh ta sắp đạt được điều anh ta muốn rồi, anh ta sẽ mang
đến cho cô sự thành công. Nhưng khi nó sắp tới thì cô lại quay ra từ bỏ, cô
thích đứng ở đây mà ngóng về phía bên kia quá.
- Anh mà cũng nhìn tôi như vậy sao? Thế mà trước giờ tôi cứ nghĩ anh hiểu
về tôi rất nhiều.
Minh Nguyên nhún vai:
- Tôi có thể hiểu cô, nhưng không làm sao hiểu hết sự thay đổi liên tục ở
cô, tôi đâu phải là nhà tâm lý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.