ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 160

- Hoàng Ngọc đâu phải là mẫu người đó, cô ta tràn đầy tình cảm và nồng
nhiệt.
Minh Nguyên trả lời lưng chừng:
- Mỗi người đều có cái hay khác nhau. Với mỗi người, tôi yêu theo cách
riêng của họ.
Thanh Phương nghe nhói đau trong ngực. Một cảm giác yếu đuối giày vò
như phải đối diện với mất mát có thể huỷ diệt cả đời mình. Cô thật sự mất
hết can đảm để nghe tiếp chuyện của anh ta. Cảm giác cuống cuồng níu giữ
làm cô không còn lòng nào mà tự ái, và cô cố nói để anh ta hiểu mình:
- Anh đừng đi xa như vậy nữa, tôi xin anh đó. Chẳng lẽ tình cảm lại có thể
thay đổi dễ dàng vậy sao? anh không hợp với Hoàng Ngọc đâu.
- Sao cô biết?
- Nhìn tính cách cô ta tôi biết.
Minh Nguyên nói nhẹ nhàng:
- Cô rất ghét khi tôi nhảy bổ vào chuyện của cô, sao bây giờ lại làm như
vậy?
- Anh đã dạy tôi như vậy mà. Nếu không do anh làm thì chẳng biết bao giờ
tôi mới nhận ra rằng tôi thích anh.
- Nhưng đừng đem việc làm của tôi áp dụng với chính tôi, vì tôi không
giống cô.
Thanh Phương cúi mặt nhìn xuống đất, nói khẽ:
- Tôi ước gì tôi có điều kiện như anh. Anh có thể sử dụng quyền lực của
mình để giành giật. Còn tôi thì chẳng có gì cả. Ngay cả cái đơn giản nhất là
việc làm tôi cũng không có, nói gì đến chi phối cuộc đời người khác.
- Không nên so sánh như vậy, vì nếu cô có những cái đó thì trước đây tôi đã
không thích cô.
- Nhiều lúc tôi tự hỏi, tôi phải làm thế nào để giành lấy điều mình muốn,
nhưng rồi tôi nhận ra mình thật bất lực.
- Vậy thì đừng nghĩ tới nó nữa, như vậy cô sẽ được thanh thản hơn.
Thanh Phương ngồi im một lát, rồi chợt đứng dậy:
- Tôi về.
Minh Nguyên cũng đứng lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.