ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 161

- Sao cô về đột ngột vậy, nói chưa xong mà?
- Anh đã nói vậy thì tôi không thể tiếp tục thuyết phục nữa. Tôi không
giống anh, chẳng có thế mạnh nào để làm cho người ta phải thua mình. Tôi
nghĩ là tôi phải ngừng lại, trước khi Hoàng Ngọc ghen với tôi.
- Cô ấy không ghen đâu, không có lý do gì để ghen cả.
- Vì cô ta biết mình có được tất cả phải không?
- Cô chịu thua dễ dàng vậy sao?
- Cũng như anh vậy, chỉ cần biết không thể được là lập tức dừng lại, như
vậy để giữ được sự tôn trọng của hai người.
- Đừng có bắt chước tôi rập khuôn như vậy.
- Tôi không bắt chước anh, mà sẽ làm theo cách của tôi
- Có thể nói cho tôi biết không?
- Không.
Nói xong, cô bước nhanh ra ngoài lấy xe. Minh Nguyên cũng không có ý
kiến gì về phản ứng đột ngột của cô. Anh bước đến mở cổng cho cô, kèm
theo một nụ cười lịch sự khi tiễn khách.
Thanh Phương chạy trên đường mà nước mắt rơi giọt xuống mặt. Cô quá
tuyệt vọng nên không còn đủ sức để thuyết phục hay tranh giành. Bây giờ
cô thật sự chịu thua, như vậy để khỏi phải kéo dài cảm giác đau khổ.
o O o
Thanh Phương ngồi trên giường sắp những chồng sách cho ngay ngắn, rồi
cột lại thành từng chồng. Ngày mai cô sẽ mang qua nhà Nguyệt Hương gởi,
sau này sẽ lên lấy sau. Trước mắt chỉ có thể mang quần áo và những thứ lặt
vặt về, vì một mình cô thì không thể có nhiều thứ quá.
Cho tới bây giờ, Thanh Phương vẫn chưa tin được là mình sẽ thay đổi cuộc
sống như một cách trốn chạy, cũng không hình dung sống ở quê ngoại mình
sẽ như thế nào. Chắc chắn là sẽ không vui vẻ. Nhưng dù sao ở đó cô vẫn
tìm thấy một mái gia đình hơn là trơ trọi ở đây.
Thanh Phương lắc đầu, cố xua đuổi những ý nghĩ buồn thảm. Cô chuyền
mấy chồng sách xuống đất cho gọn chiếc giường, rồi chuyển qua xếp
những thứ lặt vặt cho vào hộp.
Phía ngoài cửa, Mỹ Vân chợt ló đầu vào:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.