ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 164

- Nếu như anh Nguyên không quá thẳng tay thì Phương sẽ không có quyết
định bi đát như vậy.
Thanh Phương cười gượng:
- Làm gì dùng từ nặng nề vậy? Nhiều khi trong cái tưởng là đen tối, lại có
nhiều hứa hẹn. Biết đâu sau này mình sẽ gặp được một người như ý, rồi sẽ
có chồng, có gia đình hạnh phúc, biết đâu đấy.
Nguyệt Hương gật gù:
- Phương cũng lạc quan lắm. Phương giống anh Nguyên ở chỗ khi đã làm
hết sức mình mà không được thì dứt khoát dừng lại. Nhưng hai người đều
không thể thực hiện như đã tưởng, ai cũng vậy.
- Anh ta khác mình, anh ta dễ dàng tiếp nhận người khác, còn mình thì quá
khó.
Nguyệt Hương nói lửng lơ:
- Không chắc đâu, đôi lúc nhìn thì tưởng vậy, nhưng không phải vậy.
Phương cũng nên tìm hiểu đi, phải nghe giải thích chứ.
Nói xong, cô chợt nhìn ra cửa cười. Thanh Phương tò mò quay lại nhìn xem
ai. Cô chợt nhói tim khi thấy Minh Nguyên đang đi vào. Anh đến thẳng
phía bàn, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Hương, cười chào:
- Chào Phương. Lúc này có khoẻ không?
Thanh Phương cũng giữ thái độ thản nhiên, nhưng ngoài ý muốn của mình,
giọng cô trở nên rất khách sáo:
- Vẫn bình thường. Cám ơn.
Nguyệt Hương bỗng nhìn đồng hồ, rồi quay qua Thanh Phương:
- Mình phải về đây. Phương ở lại lát nữa anh Nguyên sẽ đưa về sau.
Thanh Phương hơi khựng lại, định làm một cử chỉ phản đối. Nhưng Nguyệt
Hương đã nói thản nhiên:
- Dù sao anh Nguyên cũng muốn dự sinh nhật Phương, mình ở lại không
tiện. Bây giờ mình về trước, hẹn gặp lại nhé.
Thanh Phương hơi cau mặt, nói nhỏ:
- Sao lại làm như vậy, không thấy vậy là kỳ sao?
Nguyệt Hương không trả lời, cô chỉ cười khì:
- Xin lỗi vì không báo trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.