ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 166

Minh Nguyên mỉm cười:
- Vậy mà trước kia cô không đồng ý để Thái Quyền đi xa, những người yêu
nhau thì phải sống gần nhau chứ. Bắt người ta phải chịu sự xa cách thì bất
công quá phải không?
Thanh Phương hơi nhíu mày suy nghĩ. Anh ta nói chuyện chẳng ăn nhập gì
với chuyện của cô và Thái Quyền, nhất là càng không ăn nhập vì chuyện
hiện tại. Nhưng nếu phân tích thì phải khơi lại chuyện cũ, cho nên cô làm
thinh.
Minh Nguyên phớt lờ vẻ khó chịu của cô, anh nói một cách tự tin:
- Tôi không muốn cô phải chôn vùi cuộc đời như vậy.
Lần này thì Thanh Phương không nén được cái cau mặt:
- Tôi không cho như vậy là thụt lùi. Điều quan trọng là mình thích sống ở
đâu chứ không phải là thích đi tìm cái không có.
- Nhưng cô bỏ đi như vậy thì giống trốn chạy quá. Nói đừng giận nhé, nó
hơi thiếu dũng cảm, nói thẳng ra là…
Thanh Phương ngắt ngang với vẻ tự ái:
- Hèn nhát phải không?
- Không tới nỗi phải dùng từ đó. Nhưng tôi không hiểu nổi cô giải quyết
vấn đề một cách yếu đuối như vậy.
Anh hơi nghiêng người tới, đặt tay lên tay Thanh Phương:
- Ở lại đi, tôi xin cô đó!
Thanh Phương chậm chạp rút tay ra:
- Cám ơn anh.
- Cám ơn chuyện gì?
- Khi nói như vậy có nghĩa là anh gián tiếp hứa tìm việc làm cho tôi phải
không? anh lúc nào cũng thích làm từ thiện cả.
Minh Nguyên hơi ngả người ra sau nhìn cô, lắc đầu:
- Đừng nghĩ như vậy. Ý tôi muốn nói là nếu cô bỏ đi thì không phải chỉ có
cô mất mát, mà tôi cũng vậy.
Thấy Thanh Phương có vẻ suy nghĩ, anh nói tiếp:
- Tôi không ngờ cô quyết định thụ động như vậy. Nghe Nguyệt Hương nói
cô muốn về quê, tôi không bình tĩnh nổi. Tại sao cô chọn cách tiêu cực đó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.