ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 35

– Cũng hơi khó xử. Nhưng không sao, anh ấy chắc không để bụng, chắc
giám đốc không biết chuyện này đâu.
– Nếu anh ta mách giám đốc thì anh cứ đổ hết cho Phương nghe, đừng để
anh bị phiền phức.
– Chắc không tới nỗi vậy đâu. Có điều anh hơi lạ, không hiểu sao Phương
lại cư xử ... quá đáng như vậy, tính Phương vốn đâu phải vậy.
Thanh Phương cười khẽ:
– Cũng tuỳ người chứ anh.
Cô ngồi vào bàn bắt đầu làm việc. Bên cạnh cô, Nguyệt Hương cũng cắm
cúi làm, thái độ có vẻ căng thẳng. Thỉnh thoảng cô nhìn Thanh Phương một
cách khó hiểu.
Nguyệt Hương rụt rè đi theo cô thư ký lên tầng trên. Cô ta đưa cô đến căn
phòng ở cuối dãy hành lang, nói lịch sự:
– Mời chị vào.
Nguyệt Hương đi theo cô ta vào phòng, cô hỏi nhỏ nhẹ:
– Em ngồi chờ ở đây hả chị?
– Chị vui lòng chờ một lát, giám đốc sẽ lên ngay đó chị.
– Dạ.
Cô thư ký lấy chai nước suối đặt trước mặt Nguyệt Hương:
– Mời chị.
– Dạ, cám ơn.
Chờ cô ta ra ngoài rồi, Nguyệt Hương đứng lên, đi tới đi lui. Cô đứng ngẩn
người ngắm cách bài trí của căn phòng. Đây là nơi làm việc riêng của Minh
Nguyên đây sao? Đẹp và thanh lịch vô cùng. Cô đã vào phòng làm việc của
ông Thịnh một lần, cũng gọi là sáng sủa nhưng nó thua xa vẻ sang trọng
như ở đây. Ước gì cô được làm ở công ty này, trong căn phòng mát mẻ thế
này chắc chẳng có gì phải phàn nàn cả.
Nguyệt Hương đến cửa sổ nhìn xuống đường, rồi quay qua ngắm nghía
màn cửa. Ai đó chọn màu kem thật sang và hài hoà với màu của bức tường.
Cả chùm đèn trên trần cũng toả ra ánh sáng dịu mát, gây nên cảm giác dễ
chịu kỳ lạ.
Nguyệt Hương còn đang say sưa ngắm chùm đèn thì cửa phòng bật mở, rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.