ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 37

bị khống chế gì cả.
– Cô bạn học cùng lớp với Thanh Phương à?
– Vâng.
Minh Nguyên nói đột ngột:
– Nếu tôi mời các cô về công ty tôi, cô có đồng ý không?
Nguyệt Hương gần như nín thở vì ngạc nhiên lẫn sung sướng, cô thốt lên
một tiếng vô nghĩa:
– Sao ạ?
– Cô Hương có thích làm việc ở đây không nhỉ? Nếu có thì tôi hân hạnh
mời các cô cùng hợp tác.
Nguyệt Hương xua tay rối rít:
– Anh đừng nói vậy, em ngại lắm. Tụi em làm sao dám hợp tác với anh.
– Sao cô bạn thiếu tự tin quá vậy? Theo tôi thì cô rất có năng lực, chỉ tại
không có cơ hội tìm việc làm tốt thôi.
– Nhưng tụi em còn đi học, chưa có chuyên môn gì cả, em chỉ sợ ....
– Các cô còn hai năm nữa phải không?
Nguyệt Hương kinh ngạc:
– Dạ, sao anh biết ạ?
Minh Nguyên cười thản nhiên:
– Muốn thì biết thôi.
Nguyệt Hương ngồi im. Cô không tưởng tượng nổi một người như Minh
Nguyên lại chịu khó tìm hiểu một sinh viên vô danh như cô. Điều đó quá
sức tốt đẹp và xúc động đến mức không biết nói gì.
Minh Nguyên nghiêng đầu nhìn đôi mắt chớp chớp của Nguyệt Hương, rồi
nói tiếp một cách đặc biệt ân cần:
– Chỗ tôi đang thiếu hai kế toán, nếu mời được hai cô về thì tốt quá. Tôi
nghĩ mức lương ở đây không tệ lắm đâu.
– Vâng, chắc chắn là không tệ hơn chỗ em làm được rồi, một công ty lớn
thế này mà.
– Vậy cô bạn đồng ý chứ?
Nguyệt Hương rất muốn gật đầu ngay, nhưng cảm giác ngại làm cô lừng
khừng lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.