ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 78

– Tất cả là tại anh, buông tôi ra mau!
Vừa nói cô vừa chống tay đứng lên, nhưng động tác đó làm cánh tay đau
như xé. Cô hét lên một tiếng, ngất đi trong tay Minh Nguyên, khuôn mặt
xanh mét không còn máu.
Minh Nguyên cầm cánh tay cô lên xem xét. Anh cũng giật mình vì nhận ra
vết chỏi của xương. Anh bàng hoàng ngước lên lầu, gọi lớn:
– Cô Hà, xuống giúp tôi nhanh lên!
Cô thư ký chạy nhanh xuống, vẻ hoảng hốt:
– Chuyện gì vậy anh Nguyên? Ủa! Cô ấy làm sao vậy?
– Cô ra chuẩn bị xe giúp tôi, phải đưa cô ta đến bệnh viện ngay.
Cô thư ký chạy nhanh ra sân gọi tài xế. Chỉ một lát sau Thanh Phương đã
được đưa ra xe. Cô bắt đầu tỉnh lại, nhận ra mình đang nằm trong lòng
Minh Nguyên. Cô vùng ngồi lên. Cử chỉ đó khiến cánh tay buốt đến tận óc,
làm cô nhớ đến tình trạng của mình. Cô kêu lên một tiếng đau đớn.
Minh Nguyên nói nhẹ nhàng:
– Cô bị gãy tay rồi, đừng cử động mạnh, giữ yên đi, càng cử động cô sẽ
càng bị đau đó.
Thanh Phương mím miệng nhìn anh một cách căm ghét lẫn bất lực. Cô cố
gắng ngồi ra xa Anh ta, im lìm nhìn ra ngoài.
Có nằm mơ Thanh Phương cũng không ngờ mình bị tai nạn kinh khủng thế
này. Cô nhìn cánh tay bị bó bột mà thấy đau khổ. Với tình trạng này thì làm
sao có thể tự mình lo cho mình mọi thứ, rồi phải tự làm và không thể tự
mình đến trường.
Trên đường về, ngồi trong xe nhìn ra đường, cô càng nghĩ càng thấy mình
bất lực và gặp đủ thứ chuyện không may. Tất cả đều là do Minh Nguyên
mà ra.
Cô quay lại nhìn con người đáng ghét bên cạnh. Anh ta đang trầm ngâm
nhìn cô như suy nghĩ chuyện gì đó. Thấy cái nhìn của anh ta, cô lập tức
quay ngoắt đi, mặt lầm lì như đe doạ. Minh Nguyên chợt lên tiếng:
– Cô nên tới ở nhà mà lúc trước tôi đưa cô tới. Tôi sẽ cho người tới săn sóc
cô, đồng ý không?
Thanh Phương lập tức lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.