ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 83

qua rất nhiều. Cô mở mắt nhìn quanh và phát hiện Minh Nguyên đang ở
trong phòng mình. Anh ta ngồi bên cạnh giường, gương mặt có vẻ mỏi mệt,
không giống phong thái đường hoàng của anh ta lúc bình thường.
Thanh Phương cau mặt bất mãn:
– Sao anh lại ở đây? Anh đã hứa là không đến đây mà. Anh vào đây bao lâu
rồi? Tôi không thích cách thân mật thế này đâu.
Minh Nguyên quay mặt như che lấp cảm giác hụt hẫng, Anh nói thản
nhiên:
– Đêm qua cô lên cơn sốt đến hai lần. Bây giờ thấy trong người thế nào rồi?
– Sao anh biết tôi sốt?
Minh Nguyên nhún vai không trả lời. Cử chỉ đó làm Thanh Phương cau
mặt:
– Có phải anh ở đây suốt đêm qua không?
– Dì Mười lớn tuổi rồi, không thể thức đêm nổi với cô, nếu tôi không làm
chuyện này thì ai làm nổi.
Anh ngừng lại rồi cười khẩy:
– Làm y tá bất đắc dĩ thật chán, nhất là săn sóc một người vô ơn như cô.
Thanh Phương nằm im suy nghĩ. Cô thấy mình hơi quá đáng khi nói năng
như vậy. Cô nói nhẹ nhàng hơn:
– Dù sao cũng cám ơn anh.
– Khỏi, cách nói chuyện lịch sự không hợp với cô chút nào. Cứ ngang như
cua mà tôi quen, cô lịch sự kiểu đó coi chừng tôi không nhận ra cô đó.
Nói xong, anh ta đi ra ngoài. Thanh Phương hơi ngạc nhiên vì thái độ cau
có hơi bất ngờ đó. Cô có cảm tưởng anh ta tức ghê lắm. Lạ thật, bình
thường cô luôn nói nặng mà anh ta không hề tức. Sao bây giờ lại dễ quạu
quọ như thế?
Thanh Phương cố ngồi lên, đi vào toa lét. Khi cô trở ra thì thấy dì Mười
đang dọn giường. Trên bàn là khay thức ăn và ly sữa. Nhìn cảnh này, tự
nhiên cô thấy mình giống bệnh nhân quá.
Rồi cô lại thở dài một mình. Thế này thì đúng là bệnh nhân chứ còn gì nữa.
Mà thậm chí còn tệ hơn cả người bệnh bình thường, vì ngay cả chuyện săn
sóc mình cô làm cũng không được. Mà phải kéo dài cả hai tháng, càng nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.