ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 136

giành được từng lợi điểm có thể. Một cuộc họp khẩn của hội đồng quả trị
được triệu tập và văn phòng đông đúc xôn xao.

Cuối cùng họ cũng ra ngoài ăn trưa. Ngay khi văn phòng không còn ai

Claire liền ngồi sụp xuống ghế, nhắm mắt lại thở phào. Cô đã không lường
trước được gặp lại Max sẽ khó khăn đến thế. Anh chưa hề nói điều gì về
chuyện riêng tư nhưng cô luôn ý thức được một cách rõ ràng và đau đớn
rằng anh đang ở gần mình.

Cô nghe tiếng cửa mở và vội vã mở mắt. Max đang đứng đó, tay đặt trên

nắm đấm cửa. “Lấy túi của em và đi cùng bọn anh”, anh nói cộc lốc, “Em
cũng chưa ăn trưa”.

“Tôi có mang theo bữa trưa của mình rồi, anh Conroy, cảm ơn vì đã

mời”, Claire giữ giọng nói đều đều trong lúc lịch sự cảm ơn, khuôn mặt cô
là một bức tường trống trải che giấu mọi suy nghĩ. Miệng anh bạnh ra và cô
biết câu trả lời của mình làm Max tức giận. Anh quay lại và rời khỏi văn
phòng không nói thêm lời nào.

Claire đã nói dối về chuyện mang theo bữa trưa. Cô đặt một bình cà phê

mới và ăn một gói bánh quy tìm được trong ngăn kéo, tự nói với mình rằng
cô cần phải bắt đầu ăn uống tử tế hơn. Cô sẽ không tự hủy hoại mình như
kiểu một trinh nữ thời Victoria nào đó. Cô sẽ vượt qua chuyện này, dù bằng
cách nào đi nữa.

Bản năng của Claire mách bảo cô nên bỏ việc và tránh Max càng xa càng

tốt. Cô muốn được an toàn, cô muốn kéo những cảm xúc của mình về lại bề
mặt phẳng phiu và quên anh, nếu có thể được. Cô thậm chí đã gõ một lá thư
xin thôi việc nhưng khi đọc lại nó, cô biết mình không thể làm thế và lại
xóa nó đi. Cô sẽ không để chuyện này điều khiển cuộc đời mình. Cô sẽ tiếp
tục bước tới như từ trước tới nay. Cô sẽ đối mặt với từng ngày trong cuộc
sống. Cô sẽ không bỏ chạy. Chạy và trốn chỉ là hành động trẻ con. Việc đối
mặt với Max và làm việc của mình trong khi không để lộ ra rằng anh tác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.