ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 138

Chương 8

Mất hai tuần dài đằng đẵng cuộc đàm phán mới đi đến hồi kết. Dù

Spencer- Nyle thấy khó nuốt quả đắng này nhưng Sam Bronson vẫn còn
một con át chủ bài: Ông. Thực tế ông mới là tài sản giá trị nhất của Hợp
kim Bronson. Chính tài năng thiên bẩm của ông, bản năng và các nghiên
cứu của ông mới tạo ra các loại hợp kim. Họ đã cố mua cả ông lẫn công ty,
và Sam biết điều đó, Spencer-Nyle biết, và họ cũng biết là ông biết. Để giữ
chân Sam, họ buộc phải làm ông vui vẻ, và nó cũng tức là phải chấp nhận
nhượng bộ. Tập đoàn phải đảm bảo công ăn việc làm cho tất cả nhân viên
cũ của hãng; không ai bị đuổi đi trong cuộc thanh sát thường thấy sau mỗi
vụ sát nhập. Cổ tứt đột nhiên tăng vọt và nhân viên thì được tăng lương, và
mặc dù cấu trúc tổng thể của công ty sẽ thay đổi, nhân viên cũ càng vui
mừng bởi họ được đãi ngộ tốt hơn.

Nhưng rốt cuộc Max vẫn thương thảo thành công một bản thỏa thuận

giúp Spencer-Nyle không phải chi đến con số Anson đã lo ngại. Anh làm
việc đó bằng kỹ năng đàm phán lạnh lùng và kiên nhẫn, không chịu nhượng
bộ trước bất kỳ điều nào anh cho là quá đáng và từng bước gò Bronson vào
một thế mà cả hai đều chấp nhận được. Anh cũng phải tôn trọng Bronson ít
nhiều - người đàn ông này rắn như đinh, chiến đấu hết sức mình cho công
ty của ông ta, cho dù kết cuộc là điều không thể tránh khỏi ngay từ đầu.

Và Claire ở đó từng ngày, nhẫn nại ghi chú, sự hiện diện của cô thôi

cũng đủ để kiềm chế những cơn nóng giận chực bùng phát. Trên vẻ mặt
bình thản và trong đôi mắt nâu đen có điều gì đấy làm mọi người phải cẩn
trọng kiểm soát cả sự giận dữ lẫn ngôn từ của họ. Max theo dõi Claire sát
sao dù tỏ ra không phải thế, anh quá khao khát nhìn cô tới mức không thể
ngăn nổi mình. Anh đã không cố gọi cho cô lần nữa. Không chỉ vì Claire sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.