ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 204

Claire đỏ dừ mặt và nhìn vào anh với vẻ hổ thẹn. “Anh đã tạo ra công

việc này cho em à?”, toàn bộ văn phòng đều biết rằng anh mang cô về
Dallas cho riêng mình sao?

“Không, em yêu, việc đó là chỉnh xác đấy. Anh chỉ dọn dẹp chỗ bằng

cách thăng chức và thuyên chuyển vài người thôi, mà ngẫu nhiên là ai nấy
đều rất vui với vị trí mới của họ”, Max khẽ chạm vào bên má hồng của
Claire. “Em không có lý do gì phải thấy xấu hổ cả.”

Anh lại hôn cô rồi miễn cưỡng thả cô ra. “Em đã nghĩ ra kiểu nhẫn mình

thích chưa?”

Cô không nghề nghĩ đến và khuôn mặt cô thể hiện rõ sự ngạc nhiên.

“Không hẳn. Mặc dù vậy em nghĩ là em thích kiểu nhẫn cưới trơn truyền
thống.”

Chiếc nhẫn Jeff mua có đính những viên kim cương vàng nhưng cô chưa

bao giờ thực sự quan tâm đến chúng. Những viên đá ấy quá lớn, gần như là
khoa trương, cứ như chỉ có chúng mới xứng với nhà Halsey vậy. Cô đã trả
lại chúng cho Jeff sau khi họ ly dị và chưa bao giờ nhớ đến chúng.

Max quan sát cô, tự hỏi ký ức nào đã gây nên nét buồn làm tối sầm đôi

mắt nâu của cô. “Bất cứ cái gì em thích đều được”, anh hứa, mong rằng
mình không bao giờ còn phải nhìn thấy nỗi buồn trên mặt cô nữa. Trong
một thoáng ngắn ngủi cô đã dạt đi nơi nào đó với những ý nghĩ của riêng
mình, bỏ lại anh ở đây và Max ghét cay ghét đắng từng phút cô không ở
bên.

Max có mặt ở nhà Claire tối hôm đó khi cuối cùng cô cũng gọi được bà

Alma và anh nằm dài trên ghế đối diện cô, mỉm cười trong lúc lắng nghe
cuộc chuyện trò. Bà Alma cười, rồi bà bật khóc. Rồi bà đòi nói chuyện với
Max, anh đã thành thật đảm bảo với bà rằng mình sẽ chăm sóc Claire. Khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.