ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 231

nhất”, cô khóc và lùi xa anh. “Em yêu anh quá nhiều và không thể làm anh
thất vọng trong tương lai.”

Claire lao xuống con đường tối, mờ mắt vì nước mắt tới mức không thấy

được mình đang đi đâu, nhưng cô biết Prescott House đang ở cuối đường
và dần dần cô sẽ tới được đó. Nỗi đau khổ làm cô nghẹn thở, cô không
nghe thấy tiếng bước chạy phía sau mình. Một bàn tay cứng rắn tóm lấy cô,
giật người cô quay lại làm cô phải thét lên. Cô thoáng nhìn thấy khuôn mặt
đanh lại vì giận dữ của Max trước khi anh quăng người cô lên vai và bắt
đầu đi lên con dốc.

“Max… chờ đã!”, cô hổn hển, ngạc nhiên đến quên cả khóc. “Anh không

thể… Anh đang làm gì đấy?”

“Mang người phụ nữ của mình đi”, anh quát, cặp chân dài rút ngắn

khoảng cách trong lúc anh rảo bước về phía nhà thờ.

Mọi người đang tụ tập ở trước cửa nhà thờ để tán gẫu trước khi về

Hayden Hill ăn bữa tiệc sau tổng duyệt. Khi Max bước vào tầm nhìn tất cả
sững sờ mất một phút và Claire phải vùi mặt vào lưng anh.

“Anh sẽ nói thế này”, anh trai Clayton của anh dài giọng. “Chẳng lẽ đợi

đến mai không được à?”

“Không được”, Max đáp, thậm chí không buồn nhìn lại, “Em sẽ lấy xe

anh”.

“Hiểu rồi”, Clayton nói khi nhìn theo Max mở cửa chiếc Mercedes và đặt

Claire vào trong. Claire úp mặt vào hai bàn tay, khổ sở vì hổ thẹn chỉ là một
phần rất nhỏ trong cảnh ngộ của cô.

Rome Matthews cười toe toét khi nghĩ đến lần chính anh cũng lôi người

phụ nữ của mình ra khỏi một bữa tiệc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.