ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 45

khác nào những tòa gạch xây trên mặt đất Texas. Claire liếc nhìn Max
nhưng không tưởng tượng nổi anh sống ở đây sẽ thế nào. Anh nhìn chung
cư rồi cặp lông mày quý tộc nhướng lên. “Tôi nghĩ là không”, anh khẽ nói
rồi quay xe lại.

Khá vui vì mình đã dự đoán đúng về anh, Claire cầm tờ báo lên và

nghiên cứu các địa chỉ khác đã được anh chọn, định vị chúng. Houston đã
phát triển nhanh đến nỗi cô không chắc hai căn hộ trong số đó nằm ở đâu,
nhưng cô nhận ra một nơi. “Tôi nghĩ anh sẽ thích nơi tiếp theo hơn. Đó là
một tòa nhà cũ, nhưng các căn hộ trong ấy rất đặc biệt.”

Một lần nữa, cô đã đúng. Max có vẻ vui khi trông thấy tòa nhà vững chãi

với chiếc cổng sắt uốn cong ở lối vào và sân trong lát gạch. Dưới một bãi
đỗ xe cho người thuê nhà. Max dừng xe trước cửa văn phòng và đi vòng
sang bên kia để mở cửa cho Claire. Những ngón tay anh lại ấm áp đặt lên
khuỷu tay cô, giúp cô ra khỏi ô tô, rồi anh chuyển tay tới hõm lưng cô
Claire thậm chí không thử tránh đi, cô đã dần quen với những đụng chạm
và kiểu cách Châu Âu của anh.

Cho dù đang mặc bộ quần áo thường ngày, ở Max vẫn có một kiểu uy

quyền yêu cầu sự chú ý của người quản lý tòa nhà. Người đàn ông ấy rất
nhiệt tình dẫn họ xem một căn hộ trống, chỉ ra những nét quyến rũ kiểu cũ
của sàn nhà bằng ván gỗ sồi và trần nhà cao vợi, có khung tò vò. Các cửa
sổ đều rộng và cao, dẫn ánh sáng vào tràn ngập trong căn hộ, nhưng các
phòng đều khá nhỏ và Max lịch sự cảm ơn ông ta vì đã dành thời gian.

Khi họ vào xe Claire ngẫu nhiên hỏi. “Đúng là anh rất đề cao sự thoải

mái đấy nhỉ?”

Max cười phá lên. “Đúng, tôi yêu thích những sự nuông chiều nho nhỏ.

Không gian bí bách là điều tôi ghét nhất ở các khách sạn. Điều đó có làm
tôi thành kẻ hư hỏng kinh khủng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.