ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 46

Claire nhìn vào anh. Ánh mặt trời phản chiếu trên mái tóc vàng rực tắm

mái đầu anh trong một vãng hào quang. Anh đang thư giãn, cười nói, và đôi
mắt xanh ấy đang tỏa sáng, thế nhưng ở anh vẫn có điều gì đó, có lẽ là một
tính cách kiêu ngạo thiên bẩm đã được những vị tổ tiên quý phái truyền lại
cùng với thân hình rắn chắc cơ bắp, duyên dáng và khuôn mặt như thần mặt
trời kia. Cô không hề nghi ngờ chuyện anh được nuông chiều, có lẽ từ hồi
mới sinh, hẳn là phụ nữ rất hăm hở thỏa mãn những ý thích nhỏ nhất của
anh. Điều làm cô thực sự ngạc nhiên là anh có khả năng tự hài lòng, như
thể anh chấp nhận ngoại hình và những điều nó mang lại cho anh, nhưng
không hề coi trọng nó.

Max đưa tay ra nắm lấy tay cô. “Em đang nghĩ gì đấy? Em cứ nhìn vào

tôi nhưng đầu óc lại để đi đâu đâu.”

“Tôi đang nghĩ anh hư hỏng kinh khủng nhưng lại khá tử tế, bất chấp

điều đó.”

Anh ngửa đầu ra sau cười ha hả. “Em không sợ lời khen hào phóng ấy sẽ

thấm vào đầu tôi à?”

“Không”, Claire bình thản nói. Cô lại cảm thấy hạnh phúc ngập tràn,

khiến cho ngày xuân nắng ấm hôm nay như được khoác thêm một lớp ánh
sáng lấp lánh. Cô để nguyên tay mình trong tay anh, hài lòng vì đụng chạm
ấy.

“Làm ơn chỉ đường đến chỗ tiếp theo trong danh sách trong khi tôi vẫn

còn đang tự hào về mình đi nào.”

Căn hộ thứ ba được một họa sĩ đang đi du lịch kết hợp nghiên cứu ở một

hòn đảo của Hy Lạp cho thuê lại. Cách bài trí trong nhà trang nhã và tinh
tế, từ loại gạch lát đen nhẵn ở tiền sảnh đến những bức tường sáng màu và
rãnh đèn ẩn trên đầu. Các phòng trong nhà đều rất rộng rãi, cả căn hộ của
Claire có khi như phòng khách ở đây. Max đi thơ thẩn vào phòng ngủ để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.