ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 48

Một lúc sau anh tìm thấy cô đang đứng ở giữa phòng ngủ, giày để sang

một bên, đôi chân mang tất lụa thì chùm xuống tấm thảm dày màu xám
lông chim. Đôi mắt cô đang mở lớn nhưng trong đó lại là cái nhìn mơ màng
lơ đãng, và anh biết cô không hề nhận ra có người đang đứng nhìn. Cô
đứng bất động, nụ cười nhẹ nở trên môi trong lúc tâm trí bận đi lang thang.
Anh dừng lại và nhìn cô, tự hỏi giấc mơ nào đang làm cô vui đến vậy, và
liệu cô có biểu cảm như thế khi đã được thỏa mãn ái tình, khi mọi thứ đều
chìm vào yên lạng và bóng tối và cơn sóng tình đã qua đi không? Có phải
chồng cũ hay một gã đàn ông nào khác đã mang đến anh mắt kia không?
Cơn ghen bất chợt bùng lên trong anh dù không mong muốn và để lại dư vị
đăng đắng nơi đầu lưỡi.

Anh đi ngang qua phòng và chạm vào cánh tay Claire, quyết tâm kéo cô

ra khỏi những giấc mộng kia để trở về với mình.

“Giấy tờ xong xuôi cả rồi. Em sẵn sàng đi chưa?”

Claire chớp mắt và mọi giấc mơ đều tan biến mất. “Vâng. Tôi chỉ đang

thưởng thức căn phòng.”

Anh nhìn xuống hai bàn chân trần của cô. “Đặc biệt là tấm thảm!”

Cô mỉm cười, “Cả màu sắc nữa. Mọi thứ hòa quyện vào nhau mới đẹp

làm sao”.

Đó là một căn phòng dễ chịu, rộng rãi và sáng sủa với lớp thảm màu xám

dịu mắt và tường sơn màu xanh dương nhạt. Chiếc giường được phủ một
tấm chăn dày và ở góc phòng là một bình sứ to cắm cây ráy thơm. Giường
ở đây to hơn bình thường, chất gối cao ngất. Nó hoàn toàn thích hợp với
một người to cao, thậm chí thừa chỗ cho hai người nằm. Max nhìn lên
giường rồi lại nhìn Claire đang cúi xuống đi giày vào. Anh sẽ có cô trên
chiếc giường kia trước khi chuyện này kết thúc, anh tự hứa với mình như
vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.