ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 50

Michael là anh họ của Claire sống ở Michigan, còn Cella là vợ anh.

Claire yêu mến cả hai, nhưng cô lỡ mời Max ăn tối rồi, và giờ cô không thể
cứ thế đuổi anh về, cho dù bà Alma có nghĩ là đương nhiên Claire sẽ phải
bỏ hết mọi việc mà chạy ào đến nhà bố mẹ. “Mẹ à, con đang chuẩn bị nấu
cơm tối…”

“Vậy thì mẹ gọi vừa kịp lúc! Martine và Steve đã ở đây rồi. Lúc nãy mẹ

có gọi nhưng con ra ngoài.”

Claire hít một hơi sâu. Cô không muốn kể với mẹ là mình đang tiếp

khách, bởi cô chưa bao giờ làm vậy, và bà Alma sẽ lập tức mổ xẻ câu
chuyện nhiều hơn mức cần thiết, thế nhưng cô không tìm được cách nào
khác để thoái thác “Con có khách mẹ ạ. Con không thể chạy về…”

“Khách nào? Mẹ có quen không?”

“Không ạ. Con mời anh ấy về nhà ăn tối…” Tính tò mò của các bà mẹ

lập tức trỗi dậy. “Ai đấy?”

“Một người bạn ạ”, Claire nói vậy để cố tránh các câu hỏi tiếp theo,

nhưng cô biết đó là một nước đi trong vô vọng. Cô nhìn lên và thấy Max
đang cười mình, đôi mắt ngọc lam lấp lánh. Anh ra hiệu rằng có điều cần
nói và cô phải cắt ngang tràng câu hỏi của mẹ mình trước khi bà kịp tăng
tốc. “Mẹ chờ một chút nhé, con sẽ trở lại ngay”, cô lấy tay che ống nói.
“Vợ chồng anh họ tôi vừa từ Michigan tới, họ chỉ ở lại một đêm nay thôi
nên mẹ tôi muốn tôi sang nhà để tụ tập với mọi người”, cô giải thích.

“Và em thì lại mời tôi về ăn tối mất rồi”, Max nói nốt câu, tiến lại gần và

nhấc chiếc điện thoại ra khỏi tay cô. “Tôi có một giải pháp hoàn hảo.”

“Thưa bác Westhrook”, anh nói vào điện thoại, tên cháu là Max

Benedict. Cháu xin phép được đề nghị một giải pháp và tự mời mình đến
bữa tiệc ngoài trời của bác, nếu như thế không phải là quá áp đặt với bác.
Claire thực sự muốn gặp anh chị họ của mình mà lại kẹt với cháu, và cô ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.