ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 51

quá lịch sự nên không thể rút lại lời mời ăn tối, cháu thì đói lắm rồi nên
không thể lịch sự rút lui được”.

Claire nhắm chặt mắt, không cần phải nghe đầu dây bên kia cũng biết rõ

bà Alma đã hoàn toàn tan chảy trước giọng nói trầm và mượt như nhung
với âm giọng Anh quốc quyến rũ đó. Một phần trong cô thấy buồn cười,
nhưng phần kia thì hoảng loạn trước ý nghĩ Max sẽ đến gặp gia đình mình.
Tất cả mọi người trong nhà cô đều nổi bật theo một cách riêng, và cô
thường bị chìm vào phông nền, bị những tính cách cởi mở hơn của họ che
lấp mất. Max đã biết cô là người ít nói - nếu gặp gia đình cô thì anh sẽ nhận
ra từ chính xác hơn phải là ‘nhút nhát’, và đột nhiên cô biết mình sẽ không
chịu nổi điều đó. Chút gì đó trong lòng cô sẽ chết mất nếu anh so sánh cô
với chị Martine, rồi lại nhìn vào cô và tự hỏi có điều gì không đúng trong
hệ gien của gia đình này vậy.

“Cảm ơn bác vì đã thông cảm với cháu”, Max kéo dài giọng, “Cháu sẽ

đưa Claire đến ngay”.

Anh cúp máy và Claire mở bừng mắt để thấy anh đang nhìn mình chăm

chú, tự hỏi tại sao cô lại miễn cưỡng tham gia một cuộc tụ họp gia đình bất
thường như thế.

“Đừng sợ thế chứ”, anh khuyên và nháy mắt với cô. “Tuy không mặc

phục trang hoàn hảo nhất, nhưng tôi sẽ cư xử tốt nhất có thể.”

Trong mắt Claire vẫn còn dư âm nỗi sợ khi cô quay đi. “Không phải là

tại anh”, cô thú nhận, cố giảm nhẹ vấn đề, “Các buổi tụ tập gia đình thường
làm tôi thấy ngộp thở. Tôi không thoải mái khi ở giữa đám đông”.

Đó là câu nói giảm nói tránh quá nhiều, cô thầm nghĩ trong lúc lên dây

cót tinh thần cho những giờ u ám sắp tới. “Xin lỗi anh một lát, tôi phải thay
quần áo và…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.