ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 47

xem xét chiếc giường và Claire biết là anh thấy hài lòng. Thẩm mỹ của anh
sành điệu nhưng không hề thiên về hiện đại. Căn hộ hầu như không chút gì
xa hoa này sẽ hấp dẫn anh.

“Tôi thuê”, anh nói ngắn gọn, cắt ngang bài diễn văn của người quản lý.

“Ký giấy tờ luôn bây giờ có được không?”

Giấy tờ nhà đã sẵn sàng nhưng vẫn còn các vấn đề về lý lịch. Max ôm

vai Claire và mỉm cười ấm áp với cô. “Trong lúc tôi lo chuyện này sao em
không nhìn quanh nhà xem tôi còn cần phải mua thêm gì nữa, ngoài đồ
lạnh?”

“Tất nhiên rồi”, cô đồng ý trong lúc vẫn nhận thức được chính mình

cũng đang chiều chuộng anh. Yêu cầu của anh vẫn lịch sự và hợp tình hợp
lý nhưng sự thật là anh đã mong đợi cô sẽ làm việc nhỏ ấy cho mình. Nếu
cô không có mặt ở đây thì tự anh sẽ phải làm việc đó, nhưng vì cô đang có
mặt nên nghiễm nhiên trở thành người để anh sai bảo. Max đi cùng người
quản lý xuống dưới văn phòng còn Claire xem xét quanh căn hộ, ghi lại
những thứ anh sẽ cần đến.

Claire thấy hoang mang trước lối sống coi nhẹ sự xa hoa của Max. Bản

thân cô không hề xuất thân nghèo khó. Cô sinh ra trong một gia đình khá
giả, cũng từng được hưởng thụ từ hồi còn bé. Sau đó cô lại kết hôn với một
người đàn ông giàu có suốt gần sáu năm và sống trong cảnh nhung lụa, thế
nhưng cô vẫn dễ dàng ổn định cuộc sống trong một căn hộ bốn phòng chỉ
có thể được mô tả là ấm cúng. Từ chối tiền trợ cấp sau ly hôn vì không
muốn sự lệ thuộc về tài chính trói buộc mình với Jeff, Claire đã đi xin việc
và bắt đầu cuộc sống dựa vào lương tháng, cũng như chưa từng luyến tiếc
số tiền đủ để cô mua bất cứ thứ gì mình thích. Rõ ràng thu nhập của Max
lớn hơn cô rất nhiều, vì thế thái độ của anh mang một kiểu cách vương giả
và chờ đợi người khác phải đảm bảo cuộc sống thoải mái cho mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.