ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 91

những con người đẹp đẽ, thu hút, nhưng không một chút ma thuật nào của
lòng tự tin được truyền sang cho cô.

Quầy ăn sáng trong bếp đang chất đầy cảc món đồ nguội khai vị và bánh

sandwich, Max ăn ngấu nghiến không chút xấu hổ nhưng Claire chỉ nhấm
nháp một chiếc bánh. Cô tự động chất thêm đồ vào khay trong lúc Max tiêu
thụ bớt chúng và xếp nốt khay gia vị mà bà Alma đang làm dở trước khi
chạy ra ngoài đón khách. Bà Alma ào vào trong bếp, nụ cười của bà càng
rạng rỡ thêm khi trông thấy Claire đã chuẩn bị xong cho bà.

“Chúa phù hộ con, con gái. Mẹ hoàn toàn quên mất việc đang làm. Lúc

nào con cũng giữ được cái đầu lạnh. Mẹ không đếm được số lần Harmon
bảo mẹ phải chậm lại và nghĩ trước khi làm, nhưng con cũng biết ấn tượng
ban đầu sâu đậm thế nào rồi đấy.”

Claire cười bẽn lẽn với mẹ mình, cô yêu mẹ biết bao cho dù việc lớn lên

dưới cái bóng của một người mẹ xinh đẹp và một chị gái xinh đẹp không
kém chưa bao giờ dễ dàng. Bà Alma và Martine đều là những người nồng
ấm và hướng ngoại mà không có một chút thù địch nào. Việc Claire luôn
cảm thấy bị chìm nghỉm dưới cái bóng của họ hoàn toàn không phải lỗi của
hai người ấy.

Claire cầm một chiếc khay nặng lên và Max ngay lập tức lấy nó khỏi tay

cô. “Chỉ cho tôi chỗ em muốn đặt cái này”, anh kiên quyết nói khi Claire
quay sang với một bên lông mày nhướng lên dò hỏi, “Em sẽ không tự mang
mấy cái khay này”.

Anh nhìn sang bà Alma khi bà định cầm một trong mấy cái khay, vẻ

cứng rắn trong mắt anh khiến bà phải thả tay ra và lùi lại.

“Hách dịch quá nhỉ”, bà Alma thì thầm với Claire khi họ đi theo sau tấm

lưng rộng của Max để trở lại phòng khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.