ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 92

“Anh ấy có những ý tưởng rất cứng nhắc về chuyện cái gì đúng cái gì

không”, Claire nói tránh đi.

Max mang tất cả chỗ khay vào trong phòng rồi quay sang nói chuyện

chăm chú với ông Harmon, Steve và vài người đàn ông khác. Thi thoảng
mắt anh dõi theo Claire, bất kể cô đang ở chỗ nào trong phòng, như là để
bảo đảm với mình là cô không cần anh làm hộ việc gì.

Claire nhấm nháp một ly margarita và kín đáo xem giờ, tự hỏi khi nào thì

họ có thể ra về, Bữa tiệc cocktail không kinh khủng như cô đã sợ nhưng cô
thấy mệt. Áp lực của một ngày bận rộn, một tuần bận rộn đã bắt đầu tác
động đến cô. Claire gồng mình lên để cố tập trung vào các cuộc nói chuyện
xung quanh. chứ.”

Miệng anh cong lên. “Tôi đã tiêu tốn hết số calori ấy rồi.”

Claire thở dài và lùi khỏi vòng tay anh. “Đi tìm mẹ tôi thôi. Tôi nghĩ

chúng ta ở đây thế là đủ rồi.”

Đúng là bà Alma đang ở tr Ai đó đã bật dàn âm thanh, nhưng vì Harmon

là người hâm hộ trung thành của dòng nhạc blue, sự lựa chọn của họ rất hạn
chế. Giai điệu saxophone lơ đãng, buồn bã dụ dỗ vài người bắt đầu khiêu
vũ.

Claire nhảy với luật sư cộng sự của chị Martine rồi với người bạn thân

nhất của bố cô, rồi với một người bạn cũ hồi phổ thông. Cô đang uống ly
margarita thứ hai thì nó bị lấy khỏi tay, đặt lên bàn và Max xoay người cô
trong vòng tay anh.

“Em mệt rồi đúng không?”, anh hỏi khi cả hai đung đưa theo điệu nhạc

chậm.

“Kiệt sức. Nếu mai không phải là thứ Sáu chắc tôi không chịu nổi.” “Em

sẵn sàng ra về chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.