ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 112

“Có,” Stone đồng ý, vỗ nhẹ vào bụng mình. “Anh ta không hề lảng

tránh gì đó. Từ Goodhart là một chất xúc tác.”

“Phải. Nó khiến anh ta nghĩ về vợ mình.”

Cả hai lại cùng nhìn tôi. Lần này tôi buộc mình phải giữ im lặng.

“Vợ anh có bao giờ dùng cái tên Sarah Goodhart không?” Carlson

hỏi.

“Dùng nó như thế nào?”

“Cô ấy có bao giờ nói, ‘Xin chào, tôi là Sarah Goodhart,’ hay sử dụng

giấy tờ tùy thân hay đăng ký khách sạn bằng cái tên này…”

“Không,” tôi nói.

“Anh chắc chứ?”

“Chắc.”

“Đó là sự thật?”

“Phải.”

“Không cần thêm chất xúc tác khác?”

Tôi ngồi thẳng người trên ghế và quyết định biểu lộ chút ít bản lĩnh

cương quyết. “Tôi không thích thái độ của anh lắm, đặc vụ Carlson.”

Nụ cười khoe hàm răng khiến các nha sĩ phải tự hào của anh ta trở lại,

nhưng nó giống như kiểu sản phẩm lai tạo dữ tợn của nụ cười trước đó. Anh
ta giơ tay lên và nói, “Xin thứ lỗi cho tôi, vâng, được rồi, thế là khiếm nhã.”
Anh ta nhìn quanh như thể đang nghĩ ngợi xem nói gì tiếp đây. Tôi đợi.

“Anh có bao giờ đánh vợ mình không, bác sĩ?”

Câu hỏi quất vào tôi như một cái roi. “Cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.