ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 113

“Để giúp anh giải tỏa? Tát một phụ nữ?”

“Cái gì… anh điên à?”

“Anh được bao nhiêu tiền bảo hiểm nhân thọ khi vợ anh chết?”

Tôi tê dại. Tôi nhìn mặt anh ta rồi Stone. Hoàn toàn mờ đục. Không

thể tin nổi điều tôi vừa nghe thấy. “Chuyện gì đang diễn ra ở đây?”

“Xin hãy trả lời câu hỏi. Dĩ nhiên, trừ phi anh có điều gì đó không

muốn nói với chúng tôi.”

“Không có gì bí mật,” tôi nói. “Hợp đồng là hai trăm nghìn dollar.”

Stone huýt sáo. “Hai trăm nghìn cho một bà vợ chết. Này, Nick, tớ

kiếm ở đâu được nhỉ?”

“Tiền bảo hiểm như thế là rất nhiều đối với một phụ nữ hai mươi lăm

tuổi.”

“Anh họ cô ấy mới bắt đầu làm việc trong lĩnh vực bảo hiểm, tại State

Farm,” tôi nói, từ ngữ ríu vào nhau. Kỳ quặc là, mặc dù tôi biết mình không
hề làm gì sai - ít nhất không phải việc bọn họ nghĩ - tôi bắt đầu cảm thấy tội
lỗi. Nó là một cảm giác khó hiểu. Mồ hôi bắt đầu chảy xuống nách tôi. “Cô
ấy muốn giúp anh họ mình. Vì vậy cô ấy mua loại hợp đồng lớn này.”

“Cô ấy tốt bụng thế,” Carlson nói.

“Tốt thật,” Stone nói thêm. “Gia đình rất quan trọng, anh nghĩ vậy

không?”

Tôi không nói gì. Carlson ngồi lại lên góc bàn. Nụ cười biến mất.

“Nhìn tôi này, bác sĩ.”

Tôi nhìn. Mắt anh ta nhìn vào mắt tôi. Tôi gắng duy trì sự tác động

bằng mắt, nhưng đó là một nỗ lực lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.