ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 24

“Anh yêu em,” tôi nói.

“Anh đang sẵn sàng làm chuyện đó à.”

“Ừ.”

“Em cũng yêu anh.”

“Được rồi, được rồi,” tôi nói, vờ tỏ ra bối rối. “Em cũng sẽ muốn làm

chuyện đó thôi.”

Nàng mỉm cười, nhưng tôi nghĩ mình nhìn thấy sự ngập ngừng trong

nụ cười ấy. Tôi ôm lấy nàng. Khi nàng mười hai tuổi và chúng tôi cuối cùng
cũng có đủ can đảm để tiến thêm một bước, người nàng nức mùi hương
tuyệt diệu của mái tóc sạch sẽ và mùi dâu tây Pixie Stix. Tôi đã bị choáng
ngợp bởi cái mới lạ, dĩ nhiên, của sự kích thích và khám phá. Hôm nay
người nàng ngát hương tử đinh hương và quế. Nụ hôn di chuyển như thể
một tia sáng ấm áp từ trung tâm trái tim tôi. Khi lưỡi chúng tôi gặp nhau, tôi
vẫn cảm nhận được sự choáng váng điếng người. Elizabeth dứt ra, thở hổn
hển.

“Anh có muốn là người được vinh dự không?” nàng hỏi.

Nàng đưa tôi con dao và tôi khắc vạch thứ mười ba lên cái cây. Mười

ba. Trong nhận thức muộn màng của tôi sau này, có lẽ đã có một điềm báo
trước.

Trời đã trở tối khi chúng tôi quay lại khu hồ. Ánh trăng nhợt nhạt yếu

ớt chiếu xuyên qua đêm tối. Đêm không một tiếng động, ngay cả tiếng dế.
Tôi và Elizabeth nhanh chóng cởi quần áo. Tôi ngắm nàng ngập mình trong
ánh trăng và cảm thấy có gì đó mắc ở cổ họng. Nàng nhảy xuống nước
trước, hầu như không tạo ra một gợn sóng. Tôi vụng về theo sau. Nước hồ
ấm một cách bất ngờ. Elizabeth bơi những sải cân đối, cắt qua nước như thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.