ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 25

nước rẽ lối cho nàng. Tôi bì bõm bơi theo sau. Âm thanh chúng tôi tạo ra
trên mặt hồ giống như những hòn đá ném thia lia trên nước. Nàng lộn vào
vòng tay tôi. Da nàng ấm và ẩm ướt. Tôi yêu làn da nàng. Chúng tôi ôm
nhau thật chặt. Nàng tì hai bầu vú lên ngực tôi. Tôi có thể cảm nhận được
nhịp đập trái tim nàng và tôi nghe thấy hơi thở của nàng. Âm thanh của
cuộc sống. Chúng tôi hôn nhau. Tay tôi lần xuống đường cong gợi cảm ở
lưng nàng.

Khi chúng tôi làm xong - mọi thứ có vẻ đã quay trở về với trật tự - tôi

kéo một cái bè gỗ và thả mình lên. Tôi thở hổn hển, hai chân dang rộng,
đung đưa lờ lững trong nước.

Elizabeth nhăn mặt nói. “Gì thế này, anh buồn ngủ đấy à?”

“Ngáy đây.”

“Đàn ông gì mà lạ thế.”

Tôi vòng tay ra sau đầu và ngả lưng xuống. Một đám mây trôi qua

trước mặt trăng, biến đêm tối màu xanh thành một màu vàng vọt và xám
xịt. Không gian tĩnh mịch. Tôi có thể nghe thấy tiếng Elizabeth lên khỏi
mặt nước và bước lên cầu tàu. Mắt tôi gắng điều chỉnh. Tôi gần như chỉ
nắm bắt được cái dáng hình trần truồng của nàng. Đơn giản là nàng thật hấp
dẫn. Tôi ngắm nàng nghiêng người để vắt nước khỏi tóc. Và rồi nàng đứng
thẳng lại, đầu ngả ra sau.

Chiếc bè gỗ của tôi trôi dần xa khỏi bờ. Tôi cố xem thử chuyện gì

đang xảy ra, nhưng hoàn toàn không hiểu chút gì. Chiếc bè cứ tiếp tục trôi.
Tôi dần không trông thấy Elizabeth nữa. Khi nàng nhạt nhòa dần trong
bóng tối, tôi quyết định, tôi sẽ kể với nàng. Tôi sẽ kể với nàng mọi chuyện.

Tôi tự gật đầu với chính mình và nhắm mắt lại. Một cảm giác nhẹ

nhõm len lỏi trong ngực tôi. Tôi lắng tai nghe tiếng nước đập khe khẽ vào
chiếc bè gỗ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.