ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 27

Tôi nghe thấy tiếng xô xát, như thể thứ gì đó đang bị kéo lê đi.

Phía trước, tôi đã thấy được cầu tàu. Sáu mét, không hơn. Tôi bơi gấp

hơn. Phổi tôi như bốc cháy. Tôi uống phải một ít nước, tay tôi duỗi thẳng,
bàn tay quờ quạng mù mờ trong bóng đêm. Và rồi tôi tìm thấy nó. Cái
thang. Tôi tóm chặt lấy, đu mình lên, leo lên khỏi mặt nước. Cầu tàu vẫn
ướt từ lúc Elizabeth lên bờ. Tôi nhìn về phía cái lều. Trời quá tối. Tôi không
thấy gì cả.

“Elizabeth!”

Một thứ gì đó như gậy bóng chày đập vào tôi, ngay trung tâm hệ thần

kinh. Hai mắt tôi phồng lên. Người tôi gập lại làm đôi, không thở nổi.
Không có không khí. Một cú đập khác. Lần này vào đỉnh sọ. Tôi nghe một
tiếng rạn trong đầu, và cảm giác như thể ai đó đang cắm móng vuốt lên hai
thái dương mình. Chân tôi oằn lại và đầu gối khuỵu xuống. Hoàn toàn mất
phương hướng, tôi đặt hai tay lên đầu và cố gắng che chắn. Cú đập tiếp theo
- cú cuối cùng - vào ngay giữa mặt tôi.

Tôi ngã ngửa ra sau, rơi xuống hồ. Hai mắt nhắm lại. Tôi nghe tiếng

Elizabeth hét một lần nữa - lần này nàng hét gọi tên tôi - nhưng âm thanh,
mọi âm thanh, đều tan biến khi tôi chìm dần trong nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.