ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 28

1

Tám năm sau

Một bé gái nữa sắp làm tan nát trái tim tôi. Con bé có đôi mắt nâu,

mái tóc xoăn và một nụ cười rộng mở. Con bé đeo dây càng răng, nó mười
bốn tuổi và…

“Cháu có thai à?” tôi hỏi.

“Vâng, thưa bác sĩ Beck.”

Tôi cố không nhắm mắt lại. Đây không phải lần đầu tiên tôi tiếp một

đứa trẻ vị thành niên mang thai. Cũng không phải lần đầu tiên trong ngày
hôm nay. Tôi là bác sĩ nhi tại phòng khám Washington Heights sau khi hoàn
thành công việc của bác sĩ nội trú năm năm trước ở Trung tâm Y khoa
Columbia gần đó. Chúng tôi phục vụ những người Được trợ cấp Y tế (tức:
nghèo) bằng việc chăm sóc sức khỏe gia đình thông thường, bao gồm sản
khoa, nội khoa, và dĩ nhiên, nhi khoa. Nhiều người cho rằng công việc này
biến tôi thành một nhà từ thiện bác ái. Thực sự không phải thế. Tôi thích
làm một nhà bác sĩ nhi. Tôi đặc biệt không thích công việc này tại những
khu ngoại ô với những bà mẹ trong các gia đình trung lưu khá giả và những
ông bố sơn sửa móng tay và, ừm, những người giống tôi.

“Cháu định thế nào?” tôi hỏi.

“Cháu và Terrell. Chúng cháu thực sự hạnh phúc, bác sĩ Beck ạ.”

“Terrell bao nhiêu tuổi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.