ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 29

“Mười sáu ạ.”

Con bé ngước nhìn tôi, hạnh phúc và mỉm cười. Một lần nữa, tôi cố

không nhắm mắt lại.

Điều luôn làm tôi ngạc nhiên - luôn luôn - là hầu hết những ca có thai

này đều không phải ngẫu nhiên. Những đứa trẻ con này muốn có những đứa
trẻ con. Không ai hiểu nổi điều đó. Người ta nói về các biện pháp hạn chế
sinh đẻ cũng như tiết dục và rằng tất cả đều ổn và tốt, nhưng sự thật là, lũ
bạn bè hay ho của chúng đang có con và lũ bạn ấy giành được mọi sự chú ý,
và vì vậy, này, Terrell, tại sao chúng ta lại không có con nhỉ?

“Anh ấy yêu cháu,” đứa trẻ mười bốn tuổi này bảo tôi.

“Cháu nói chuyện này với mẹ chưa?”

“Vẫn chưa ạ.” Con bé lúng túng và nhìn nó đúng hệt như một đứa trẻ

ở tuổi mười bốn. “Cháu hy vọng chú có thể cùng cháu nói chuyện này với
mẹ.”

Tôi gật đầu. “Ừ.”

Tôi đã học được cách không phán xét. Tôi lắng nghe. Tôi đồng cảm.

Khi là bác sĩ nội trú, tôi lên giọng dạy đời. Tôi từ trên cao nhìn xuống và
rao giảng với bệnh nhân rằng hành vi của họ sẽ hủy hoại họ như thế nào.
Nhưng vào một buổi chiều giá lạnh ở Manhattan, một cô bé mười bảy tuổi
đầy mệt mỏi, đang mang thai đứa con thứ ba của người cha thứ ba, đã nhìn
thẳng vào mắt tôi và nói một sự thật không thể nào tranh cãi được: “Chú
không hiểu đời cháu đâu.”

Câu nói làm tôi cứng họng. Và bây giờ tôi lắng nghe. Tôi chấm dứt

việc đóng vai Người Da trắng Nhân đức và trở thành một bác sĩ tốt hơn. Tôi
sẽ trao cho đứa bé mười bốn tuổi này và đứa con của nó sự chăm sóc tốt
nhất có thể. Tôi sẽ không bảo con bé rằng Terrell sẽ không bao giờ ở lại,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.