ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 26

Rồi tôi nghe tiếng cửa xe mở.

Tôi ngồi dậy.

“Elizabeth?”

Im lặng tuyệt đối, ngoại trừ tiếng thở của tôi.

Tôi tìm kiếm bóng dáng nàng. Thật khó khăn để nhận ra, nhưng trong

một khoảnh khắc tôi nhìn thấy nó. Hoặc tôi nghĩ mình đã nhìn thấy. Tôi
không chắc nữa, mà có còn quan trọng gì đâu. Dù thế nào đi nữa, Elizabeth
cũng đang đứng yên, và có thể là ngay trước mặt tôi.

Hẳn là tôi đã chớp mắt - thật sự là tôi không chắc cả về việc này nữa -

và khi tôi mở mắt, Elizabeth đã biến mất.

Tim tôi đập nảy lên. “Elizabeth!”

Không có tiếng trả lời.

Sự căng thẳng dâng lên. Tôi nhảy khỏi cái bè và bắt đầu bơi về phía

cầu tàu. Những sải bơi của tôi tạo ra một âm thanh thật lớn, lớn đến phát
cuồng trong tai tôi. Tôi không thể nghe thấy gì, nếu có bất cứ điều gì đang
xảy ra. Tôi ngừng lại.

“Elizabeth!”

Trong một thời gian dài không có âm thanh nào. Đám mây vẫn che

khuất mặt trăng. Có thể là nàng vào xe để lấy thứ gì đó. Tôi cất tiếng gọi tên
nàng một lần nữa.

Đó là lúc tôi nghe tiếng hét của nàng.

Tôi cúi đầu và bơi, bơi dữ dội, hai cánh tay tôi lên xuống, chân tôi

đạp điên dại. Nhưng tôi vẫn còn cách xa cầu tàu. Tôi gắng nhìn trong khi
bơi, nhưng trời quá tối, mặt trăng chỉ tỏa những tia nhợt nhạt, không chiếu
sáng được gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.