ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 245

“Rất vui được gặp anh,” tôi nói.

Brutus không đáp lại.

Tôi quay sang Tyrese. “Làm thế nào anh thực hiện được việc này?”

“Một vài cậu bé của tôi bắn phá chút đỉnh ở dưới Phố 147.”

“Cảnh sát sẽ không tìm thấy họ chứ?”

Tyrese khịt mũi. “Ừ, phải.”

“Dễ thế á?”

“Từ chỗ đó, ừa, rất dễ. Bọn tôi chiếm chỗ này, hiểu chứ, ở tòa nhà

Năm tại Hobart Houses. Tôi đưa mấy người thuê nhà mười đô một tháng để
họ bỏ rác ở trước cửa sau nhà họ. Chặn đường, hiểu không. Cảnh sát không
đi qua được. Chỗ tốt để tiến hành mua bán. Vì vậy mấy cậu bé của tôi, bọn
nó từ cửa sổ bắn ra vài phát, anh hiểu tôi đang nói gì đấy chứ. Đến khi cảnh
sát chạy qua được, púp, bọn nó biến rồi.”

“Thế ai hét một thằng da trắng mang súng?”

“Một vài đứa khác của tôi. Bọn nó chỉ chạy dọc phố la hét về một tay

da trắng thần kinh.”

“Về mặt lý thuyết, là tôi,” tôi nói.

“Về mặt lý thuyết,” Tyrese cười nhắc lại. “Từ to tát quá, bác sĩ ạ.”

Tôi ngả đầu ra sau. Mệt mỏi thấm đẫm xương cốt. Brutus lái về phía

Đông. Anh ta vượt qua cây cầu màu xanh gần Yankee Stadium - tôi chưa
bao giờ biết tên cây cầu - và thế có nghĩa là bọn tôi đang ở Bronx. Trong
một lúc, tôi khum người xuống phòng khi ai đó nhòm vào trong xe, nhưng
rồi tôi nhớ ra cửa kính màu. Tôi nhìn ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.