ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 246

Khu này xấu kinh dị, như một trong những cảnh bạn thấy trong các

phim ngày tận thế sau khi bom nổ. Những đống đổ nát của cái có lẽ từng là
tòa nhà, trong mọi tình trạng suy tàn khác nhau. Khung nhà đã vỡ vụn, đúng
thế, như thể từ bên trong, như thể bộ phận đỡ bên trong đã bị ăn dần ăn
mòn.

Bọn tôi đi thêm một lúc nữa. Tôi cố hiểu xem chuyện gì đang diễn ra,

nhưng não tôi cứ liên tục ném ra những hàng rào chắn. Một phần trong tôi
nhận ra rằng tôi đang ở trong trạng thái gần với sốc; phần còn lại không cho
phép tôi ngay cả suy ngẫm về việc đó. Tôi tập trung vào những thứ xung
quanh mình. Khi bọn tôi đi thêm chút nữa - sâu vào khu đổ nát - nhà cửa
của dân cư ít dần. Mặc dù chắc hẳn chỉ cách phòng khám chưa đến mười
cây số, tôi không hề biết bọn tôi đang ở đâu. Vẫn ở Bronx, tôi đoán thế. Có
lẽ là Nam Bronx.

Lốp xe mòn vẹt và những tấm đệm bị xé toạc ra nằm giữa đường như

thể người bị thương trong chiến tranh. Những tảng xi măng lớn lòi ra từ
đám cỏ cao. Có những cái xe đã tháo vỏ và dù không có đám cháy nào, lẽ ra
nên có.

“Anh đến đây nhiều không, bác sĩ?” Tyrese cười khe khẽ nói.

Tôi không buồn đáp lại.

Brutus cho xe dừng lại trước một tòa nhà chưa đổ nát hết. Một hàng

rào lưới thép bao quanh dinh thự buồn thảm này. Cửa sổ được che bằng gỗ
dán. Tôi thấy một mẩu giấy dính ở cửa, có lẽ là lời báo sẽ phá nhà. Cửa
chính cũng là gỗ dán. Tôi thấy nó mở. Một người đàn ông loạng choạng
bước ra, giơ cả hai tay lên che mắt cho khỏi chói, lảo đảo như Dracula đang
hút máu người.

Thế giới của tôi tiếp tục quay cuồng.

“Đi thôi,” Tyrese nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.