ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 256

Tôi thực sự biết. Ý anh ta là sống sót. “Anh sẽ đi đâu?”

Anh đưa cho tôi một cái thiếp. Cảnh mặt trời, nước xanh, những cây

cọ. Cái thiếp nhàu nát vì bị xem quá nhiều. “Xuống Florida,” anh đáp với
một bài hát du dương nhẹ nhàng trong giọng nói. “Tôi biết nơi này. Yên
tĩnh. Có bể bơi và trường học tốt. Không một ai băn khoăn chuyện tôi lấy
tiền ở đâu ra, anh hiểu tôi đang nói gì chứ?”

Tôi đưa lại cái thiếp cho anh. “Tôi không hiểu mình thì có liên quan

gì đến chuyện này.”

“Đây” - anh giơ cái thiếp lên - “là kế hoạch nếu 60% xảy ra. Đó” -

anh chỉ vào tờ di chúc - “nếu 40% xảy ra.”

Tôi bảo anh tôi vẫn không hiểu.

“Tôi xuống trung tâm thành phố sáu tháng trước, anh hiểu tôi đang

nói gì đấy. Tìm một luật sư thật siêu. Làm tôi mất hai nghìn dollar chỉ trong
một vài giờ với ông ta. Tên ông ta là Joel Marcus. Nếu tôi chết, anh phải đi
gặp ông ta. Anh, người thi hành di chúc của tôi. Tôi có một số giấy tờ đã
được khóa lại. Họ sẽ bảo cho anh biết tiền ở đâu.”

“Tại sao lại là tôi?”

“Anh chăm sóc con trai tôi.”

“Latisha thì sao?”

Anh chế giễu. “Ả là đàn bà, bác sĩ. Ngay khi tôi nằm xuống, ả sẽ đi

tìm một thằng chó khác, anh hiểu tôi đang nói gì không? Có thể lại bị mang
ba lô ngược. Có thể mọi thứ lặp lại.” Anh ngồi lại và khoanh tay. “Không
thể tin tưởng đàn bà, bác sĩ ạ. Anh nên biết điều đó.”

“Chị ấy là mẹ của TJ.”

“Phải.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.