ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 257

“Chị ấy yêu anh.”

“Ừ, tôi biết điều đó. Nhưng cô ta chỉ là đàn bà, anh hiểu tôi đang nói

gì không? Anh cho cô ta một khoản tiền mặt theo cách thế này, cô ta sẽ ném
chúng qua cửa sổ trong vòng một ngày. Đó là lý do tại sao tôi lập ra một vài
tài sản được giữ ủy thác và vài thứ linh tinh khác. Anh, người thi hành di
chúc. Cô ta muốn tiền cho TJ, anh phải đồng ý mới được. Anh và gã Joel
Marcus đây.”

Tôi định tranh cãi như thế là phân biệt giới tính bất công, và rằng anh

ta là một Neanderthal, nhưng có vẻ lúc này không đúng thời điểm lắm. Tôi
nhấp nhổm trong ghế và nhìn anh. Tyrese khoảng hai mươi lăm tuổi. Tôi đã
gặp quá nhiều người như anh. Tôi đã luôn gộp họ lại thành một đống riêng,
xóa mờ mặt họ vào một khối màu đen xấu xa. “Tyrese?”

Anh nhìn tôi.

“Đi luôn bây giờ đi.”

Anh cau mày.

“Dùng số tiền mà anh có. Tìm một việc làm ở Florida. Tôi sẽ cho anh

vay thêm nếu anh cần. Nhưng hãy mang theo gia đình và đi luôn bây giờ.”

Anh lắc đầu.

“Tyrese?”

Anh đứng lên. “Thôi nào, bác sĩ. Chúng ta tốt nhất là lên đường thôi.”

“Chúng tôi vẫn đang tìm hắn.”

Lance Fein nổi đóa, khuôn mặt như sáp của ông ta gần như đang tan

chảy thành giọt. Dimonte đăm chiêu. Krinsky hý hoáy viết. Stone kéo quần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.