ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 404

đâu. Tôi nhìn thấy bà xã cậu đưa cho chúng một chiếc chìa khóa. Tôi nhìn
thấy chúng cười và đẩy cô ấy vào trong xe trong khi cậu vẫn ở dưới nước.”

Tôi nuốt khan. “Ông có nhìn thấy bọn chúng bị bắn không?”

Renway mỉm cười lần nữa. “Chúng tôi đã trò chuyện khá nhiều rồi,

con trai ạ. Cô ấy bây giờ đang đợi cậu.”

“Tôi không hiểu.

“Cô ấy đang đợi cậu,” ông nhắc lại, rồi quay đi. “Chỗ cái cây.” Không

một lời báo trước, ông chạy vụt vào rừng, lao qua bụi cây như một con
hươu. Tôi đứng đó và nhìn ông mất dạng trong bụi rậm.

Cái cây.

Và tôi chạy. Cành cây quật vào mặt tôi. Tôi không quan tâm. Chân tôi

nài xin tôi dừng lại. Tôi không thèm để ý đến chúng. Phổi tôi phản kháng.
Tôi bảo nó bền bỉ thêm chút. Khi cuối cùng tôi rẽ phải chỗ tảng đá hình nửa
cái linga và vòng qua góc chỗ con đường mòn, cái cây vẫn ở nguyên đó.
Tôi tiến lại gần hơn và cảm thấy mắt mình bắt đầu trố lên.

Những chữ cái họ tên được khắc của chúng tôi - E.P + D.B - đã bị

năm tháng làm sẫm màu đi. Mười ba vạch chúng tôi khắc lên cũng thế. Tôi
đăm đăm nhìn trong một thoáng, và rồi tôi giơ tay ra, ngập ngừng chạm lên
những đường rãnh. Không phải những chữ cái. Không phải mười ba cái
vạch kia. Tay tôi lần xuống tám cái vạch mới, vẫn còn trắng và dính đầy
nhựa.

Rồi tôi nghe nàng nói, “Em biết anh nghĩ thế là ngu ngốc.”

Tim tôi như nổ tung. Tôi quay lại. Và nàng đứng đó.

Tôi không cử động nổi. Tôi không mở miệng được. Tôi chỉ đăm đăm

nhìn mặt nàng. Khuôn mặt đẹp đẽ đó. Và đôi mắt kia. Tôi cảm thấy như
mình đang ngã, rơi xuống một cái hầm tối. Mặt nàng gầy hơn, xương gò má

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.