ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 406

Tôi ôm nàng. Tôi ôm nàng và tôi tự hỏi liệu tôi có từng bao giờ liều

để nàng đi nữa không. “Đừng bỏ anh một lần nữa,” tôi nói.

“Không bao giờ.”

“Hứa nhé?”

“Hứa,” nàng nói.

Chúng tôi vẫn ôm nhau. Tôi ghì lấy làn da đẹp đẽ của nàng. Tôi sờ

những đường cơ trên lưng nàng. Tôi hôn lên cái cổ thanh tú của nàng. Tôi
thậm chí còn nhìn lên trời khi mình đang ôm ghì lấy nàng. Làm thế nào?
Tôi tự hỏi. Làm thế nào đây không phải là một trò đùa ác ý nữa? Làm thế
nào nàng vẫn còn sống và quay trở về với tôi?

Tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn đó là sự thật. Tôi muốn nó kéo dài

mãi.

Nhưng ngay cả khi tôi ghì siết nàng trong tay mình, tiếng điện thoại

di động, như thứ gì đó trong những giấc mơ đầy chòng ghẹo kia của tôi, bắt
đầu kéo tuột tôi đi. Trong một thoáng, tôi nghĩ không trả lời máy, nhưng với
tất cả những gì đã xảy ra, thực sự không có lựa chọn nào khác. Những
người chúng tôi thương yêu đang bị bỏ mặc nằm đó trong thế giới thức tỉnh
của chúng ta. Chúng tôi không thể bỏ rơi họ. Cả hai chúng tôi hiểu điều đó.
Vẫn giữ một tay ôm Elizabeth - tôi sẽ bị đọa đày nếu buông nàng ra - tôi
đưa điện thoại lên tai và nói alô.

Đó là Tyrese. Và khi anh nói, tôi có thể cảm thấy mọi thứ bắt đầu tuột

đi sạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.