ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 407

44

Chúng tôi đỗ xe tại một bãi đậu xe đã bỏ hoang ở trường tiểu học

Riker Hill và đi qua khoảng sân, tay trong tay. Ngay cả trong bóng tối, tôi
có thể nhìn thấy rất ít thứ đã thay đổi kể từ những ngày Elizabeth và tôi nô
đùa nơi đây. Tay bác sĩ nhi trong tôi không thể không chú ý tới những khía
cạnh an toàn mới. Xích đu đã được nối bằng dây xích và ghế ngồi vững
chắc hơn. Lớp đệm mềm mại được trải rất dày bên dưới khung chơi leo trèo
của bọn trẻ phòng trường hợp có đứa ngã. Như sân chơi bóng rổ, khu đá
bóng, chỗ nhảy lò cò theo ô có sơn lên mặt đường trải nhựa và cái sân bốn
hình vuông, chúng vẫn y hệt hồi xưa khi chúng tôi còn nhỏ.

Chúng tôi đi qua cửa sổ phòng lớp hai của cô Sobel, nhưng nó như từ

cái thuở hồng hoang rồi nên tôi nghĩ cả hai đứa chẳng cảm thấy nhớ nhung
luyến tiếc gì nhiều lắm. Chúng tôi đi vào trong rừng, vẫn tay trong tay. Cả
hai đứa đều không đi con đường này hai mươi năm nay rồi, nhưng chúng
tôi vẫn biết đường. Mười phút sau, chúng tôi đứng trên sân sau nhà
Elizabeth ở Goodhart Road. Tôi quay sang nàng. Nàng đăm đăm nhìn ngôi
nhà ấu thơ, mắt rơm rớm.

“Mẹ em không biết gì ư?” tôi hỏi nàng.

Nàng lắc đầu. Nàng quay sang tôi. Tôi gật đầu và từ từ buông tay

nàng ra.

“Anh có chắc là nên làm thế này không?” nàng hỏi.

“Không lựa chọn nào khác,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.