ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 411

“Cha con không biết phải làm gì,” tôi nói tiếp. “Ông sợ phải nói ra,

nhưng ông không thể cứ để thế. Cảm giác tội lỗi ngấu nghiến ông. Đó là lý
do tại sao ông lại trở nên im lặng như thế những tháng trước khi ông mất.”
Tôi dừng lại và nghĩ đến cha, sợ hãi, đơn độc, không biết bấu víu vào đâu.
Tại sao tôi lại không thấy được điều đó? Tại sao tôi không nhìn lại thế giới
của chính mình và thấy nỗi đau của ông? Tại sao tôi không chìa tay ra cho
ông? Tại sao tôi không làm gì đó để giúp ông?

Tôi nhìn Hoyt. Tôi có súng trong túi. Sẽ thật đơn giản biết mấy. Chỉ

việc lấy súng ra và kéo cò. Pằng. Đi luôn. Trừ một việc tôi biết từ chính trải
nghiệm cá nhân như thế sẽ không giải quyết được quái gì cả. Thực tế còn là
ngược lại.

“Nói tiếp đi,” Hoyt nói.

“Trong giai đoạn đó, cha quyết định kể cho một người bạn. Nhưng

không phải bất kỳ bạn bè nào. Một cảnh sát, một cảnh sát làm việc trong
thành phố nơi bao tội ác vẫn diễn ra.” Máu tôi sôi lên, hứa hẹn một lần nữa
phun trào ra. “Bố, Hoyt ạ.”

Có thứ gì đó trên khuôn mặt ông thay đổi.

“Đến lúc này con vẫn nói đúng chứ?”

“Hầu hết,” ông đáp lại.

“Bố đã nói lại cho nhà Scope, phải không?”

Ông gật đầu. “Bố nghĩ chúng sẽ chuyển ông ấy đi hay đại loại thế.

Giữ ông ấy tách xa khỏi Brandon. Bố chưa bao giờ nghĩ...” Mặt ông nhăn
lại, rõ ràng căm ghét sự tự bào chữa trong giọng nói của mình. “Làm thế
nào anh biết?”

“Cái tên Melvin Bartola khới ra mọi chuyện đầu tiên. Hắn là nhân

chứng cho cái được coi là một vụ tai nạn giết chết cha con, nhưng dĩ nhiên,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.