ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 43

2

Ở nhà, tôi gặp một cú sốc khác từ quá khứ.

Tôi ở phía bên kia cầu George Washington qua Manhattan - nằm

trong khu ngoại ô Green River, mơ ước điển hình của dân Mỹ, thuộc New
Jersey, một thành phố nhỏ, mặc cho biệt danh của nó, không sông cũng
chẳng xanh. Nhà là nhà của ông tôi. Tôi chuyển vào sống cùng ông và một
lô một lốc những cô y tá ngoại quốc thay đổi liên tục từ khi Nana mất cách
đây ba năm.

Ông bị chứng mất trí. Đầu óc ông hơi giống một chiếc TV trắng đen

cũ với ăngten tai thỏ bị hỏng. Nó hoạt động thất thường và một số ngày thì
tốt hơn những ngày khác và bạn phải cầm mấy thanh ăngten theo một cách
nhất định và không được cử động, và ngay cả khi ấy hình ảnh vẫn nhảy và
trôi liên tục. Ít nhất thì, đó là tình trạng thường xuyên của nó. Nhưng sau
cùng - vẫn tiếp tục với hình ảnh ẩn dụ này - chiếc TV này hiếm khi bật.

Tôi chưa bao giờ thực sự yêu quý ông. Ông là kiểu người độc đoán,

lỗi thời, tự vươn lên bằng nỗ lực bản thân, ban phát tình cảm dựa theo mức
độ thành công của bạn. Ông cộc cằn với kiểu tình yêu khắc nghiệt và là
đấng trượng phu thời xưa. Một đứa cháu trai vừa nhạy cảm vừa không
cường tráng, ngay cả khi có điểm số cao, cũng dễ dàng bị bỏ lơ.

Lý do tôi đồng ý chuyển vào ở cùng ông là vì tôi biết nếu tôi không

làm thế, chị tôi sẽ đón ông về nhà chị ấy. Linda là như vậy. Khi chúng tôi
hát tại trại hè Brooklake “Ông có cả thế giới trong tay”, chị đã thu nhận vào
trái tim mình hơi nhiều ý nghĩa của câu ấy. Chị hẳn đã có cảm giác bổn
phận. Nhưng Linda có một đứa con trai và một người bạn đời với những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.