ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 82

Tôi nhìn tay mình và tự lấy làm ngạc nhiên khi nói, “Con vẫn nhớ cô

ấy nhiều lắm.” Tôi không định nói thế. Tôi định tiếp tục giữ im lặng và đi
theo con đường an toàn mọi khi của chúng tôi. Tôi liếc nhìn lên gương mặt
bà. Bà trông vừa đau đớn vừa biết ơn.

“Mẹ biết con thế, Beck ạ,” Kim nói. “Nhưng con không nên cảm thấy

tội lỗi khi gặp gỡ người khác.”

“Con không,” tôi nói. “Ý con là, chuyện không phải thế.”

Bà buông không bắt chéo chân nữa và nhướng người về phía tôi.

“Vậy thì là gì hả con?”

Tôi không thốt nên lời. Tôi muốn. Vì bà. Bà nhìn tôi bằng đôi mắt rạn

vỡ, nhu cầu được trò chuyện về con gái mình lộ quá rõ, quá sống động.
Nhưng tôi không thể. Tôi lắc đầu.

Tôi nghe tiếng chìa khóa ở cửa. Cả hai chúng tôi đột ngột quay lên,

ngồi thẳng người như đôi tình nhân bị bắt gặp. Hoyt Parker đẩy vai mở cửa
và gọi vợ. Ông bước vào phòng, thốt ra tiếng thở dài nặng nhọc rồi bỏ chiếc
túi đựng quần áo tập thể dục xuống. Cà vạt nới lỏng, áo sơ mi nhàu nát, tay
áo xắn lên tận khuỷu. Cẳng tay Hoyt như Popeye vậy. Khi nhìn thấy chúng
tôi ngồi trên đi văng, ông thốt ra một tiếng thở dài nữa, lần này sâu hơn và
lộ rõ hơn hàm ý không bằng lòng.

“Anh khỏe không, David?” ông nói với tôi.

Chúng tôi bắt tay. Bàn tay ông, như mọi khi, vẫn đầy những vết chai

xước, và quá rắn chắc. Kim xin lỗi và vội ra khỏi phòng. Hoyt và tôi nói với
nhau vài câu lịch sự, rồi im lặng ngồi xuống. Hoyt Parker chưa bao giờ

thoải mái với tôi. Có lẽ ở đây có mặc cảm Electra

[1]

nào đó, nhưng tôi luôn

cảm thấy ông coi tôi như một mối đe dọa. Tôi hiểu. Đứa con gái bé bỏng
của ông đã dành trọn thời gian của nó cho tôi. Trong suốt những năm trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.