ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 83

kia, chúng tôi luôn cố đấu tranh với sự oán giận của ông và tiến đến một thứ
tình bạn nào đó. Cho đến khi Elizabeth chết.

Ông đổ lỗi cho tôi về việc đã xảy ra.

Dĩ nhiên, ông chưa bao giờ nói ra, nhưng tôi nhìn thấy điều đó trong

mắt ông. Hoyt Parker là một người đàn ông mạnh mẽ, vạm vỡ. Rắn chắc
như đá, một người Mỹ điển hình trăm phần trăm. Ông luôn khiến Elizabeth
cảm thấy an toàn vô điều kiện. Hoyt sở hữu loại hương bảo vệ đó. Không
một thứ tổn hại nào có thể xảy đến với con gái bé bỏng của ông chừng nào
Hoyt Bự còn ở bên cạnh con bé.

Tôi không nghĩ có lúc nào tôi từng khiến Elizabeth cảm thấy an toàn

được đến thế.

“Công việc tốt chứ?” Hoyt hỏi tôi.

“Ổn,” tôi nói. “Bố thế nào?”

“Hơn một năm nữa là nghỉ hưu.”

Tôi gật đầu và chúng tôi lại rơi vào im lặng. Trên đường lái xe đến

đây, tôi quyết định không nói bất cứ điều gì về thứ mà tôi đã nhìn thấy trên
máy tính. Quên đi sự thật nghe có vẻ điên rồ. Quên đi sự thật nó sẽ rạch vào
những vết thương cũ và làm đau đớn đến phát điên. Sự thật là, tôi không có
một chút manh mối về việc gì đang diễn ra. Càng nhiều thời gian trôi qua,
toàn bộ đoạn cuối càng trở nên không thực. Tôi cũng quyết định suy nghĩ
nhiều hơn về email vừa mới đây. Đừng nói một ai. Tôi không hình dung
được tại sao hay cái gì đang xảy ra, nhưng bất cứ mối liên hệ nào mà tôi đã
tạo ra đều có cảm giác mỏng manh khủng khiếp.

Tuy nhiên, tôi vẫn thấy mình phải kiểm tra chắc chắn để Kim không

nghe được câu chuyện. Rồi tôi nhướng người lại gần Hoyt và nhẹ nhàng
nói, “Con có thể hỏi bố một điều không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.