DUNG QUÂN - Trang 117

“Ta thích ngươi.” – Thanh âm rầu rĩ từ trong lòng truyền ra, rất nhỏ

đến nỗi chỉ cần phân tâm một chút là sẽ bỏ qua.

Ninh Hi Diệp ngây ngẩn cả người, chân mày khóe miệng đều cứng đờ

không biết nên làm ra biểu cảm gì.

Lục Hằng Tu từ trong lòng y ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng đờ đẫn của

y: “Ta thích ngươi.”

Nhìn vào tròng mắt đen như mực của y lặp lại lần nữa. Vẻ từng trải,

đoan chính trên khuôn mặt buông xuống, khóe miệng bắt chước bộ dáng
của y nhếch lên, từng chữ từng nét, khuôn mặt đỏ bừng nói với y: “Ta thích
ngươi.”

“Ha ha, ta đã nói với chính mình, nếu hôm nay Tiểu Tu còn tìm đến,

Tiểu Tu chắc chắn rất thích ta.” – Vẻ mặt cứng đờ thay đổi, Ninh Hi Diệp
cười đến thoải mái.

Chớp mắt một cái, thân thể Lục Hằng Tu đã bị đè xuống tháp, môi

Ninh Hi Diệp kề sát, chuồn chuồn lướt nước từng chút từng chút hôn hắn.
Đột nhiên buông ra, tạo một chút khoảng cách, mắt phượng hẹp dài, lóe lên
ý bỡn cợt: “Nếu đã nói như vậy thì Tiểu Tu chủ động thân thiết với trẫm
một chút đi. Á…”

Lục Hằng Tu mạnh mẽ đạp y một cước, y đau kêu một tiếng cũng

không buông tay, áp lên đôi môi hồng nhạt của hắn cắn mút. Thấy không
thể giãy dụa, cánh tay vòng qua cổ y ngượng ngùng đáp lại. Đổi lấy động
tác y càng thêm càn quấy, y sam một kiện lại một kiện rời khỏi cơ thể rơi
xuống mặt đất, thân thể trần trụi dây dưa cùng nhau hận không thể đem đối
phương nuốt vào xương cốt.

“Ưm…” – Hạ thể bị y ngậm trong miệng, *** như từng đợt sóng đánh

tới, Lục Hằng Tu gắt gao nắm lấy xiêm y dưới thân, nắm chặt rồi buông
lỏng, dường như muốn thoát khỏi lại tựa hồ như muốn nhiều hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.