DUNG QUÂN - Trang 119

Chợt giật mình, ngay tức khắc mặc kệ cái gì xuân tình vẫn chưa, đẩy

Ninh Hi Diệp xuống mở cửa sổ nhìn, phía xa mặt trời bắt đầu nhú lên, ánh
ban mai đầy trời, trên con đường dưới lâu, quan kiệu các nhà đang vội vàng
hướng vào cung.

Thầm kêu một tiếng “Không ổn”, hai người nhanh nhặt quần áo trên

mặt đất mặc lại, vừa mở cửa đã gấp gáp chạy ra ngoài, Xuân Phong ma ma
dù bận vẫn nhàn rỗi đẩy bàn tính đứng ở cửa: “Hai vị công tử, cho dù là trọ
ở khách *** cũng phải trả tiền.”

Thò đầu liếc mắt vào phòng nhìn đến tháp quý phi đằng sau mành

châu cùng chiếc bình sứ men xanh và mấy viên hạt châu không giống đồ
trang sức cũng không giống đồ trang trí, đôi môi đỏ thắm càng cười đến
quỷ dị: “Vả lại khách *** nào có mấy thứ kia, đúng không? Yên tâm, yên
tâm, Xuân Phong ma ma ta rất hào phóng, hai vị đều là người quen, mấy
thứ đã dùng qua kia ta sẽ không tính tiền. Tiền phòng, tiền rượu cùng tiền
hai đêm Thúy Thúy nhà ta xướng tiểu khúc, tổng cộng là ngần này, trong
nhị vị ai sẽ trả đây?

“Tiểu Tu…” – Ninh Hi Diệp kéo tay áo Lục Hằng Tu, đến bên tai hắn

nhỏ giọng nói: “Ta không mang tiền…”

Lục Hằng Tu nhìn y, cũng nhỏ giọng nói: “Ta cũng không mang tiền.”

Hai người đồng loạt nhìn Xuân Phong ma ma, nữ nhân mặt mày hớn

hở lập tức thay đổi biểu cảm, cái miệng to đỏ chói như chậu máu mở ra
khép lại: “Không mang tiền?”

Tiếng kêu sắc nhọn làm bảng hiệu ngoài lâu cũng bị chấn động đến

lung lay.

Triều đình tuyển hiền tài, ba năm mở khoa thi một lần. Huống chi lần

này chẳng những có thể công thành danh toại lại còn có mỹ nhân xinh đẹp
như hoa, nhà cửa châu báu, sống sung túc, mặt như ngọc ngà một khi đỗ sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.