DUNG QUÂN - Trang 142

Bị ánh mắt Lục Hằng Tu quan sát đến ngồi không yên, nóng rát như

ngồi trên đống lửa, liền buông chén trà muốn cáo từ.

Lục Hằng Tu cũng không giữ cậu lại, chỉ nhìn bóng lưng cô đơn của

cậu cười khổ.

Trên sân khấu khua chiêng gõ trống diễn một vở tài tử giai nhân, thư

sinh phong lưu phóng khoáng, tiểu thư xinh đẹp động lòng người. Thái hậu
vừa xem vừa nói: “Về sau kêu bọn họ ít diễn một chút, nhìn xem Ninh Dao
đã xem thành cái dạng gì rồi? Chính là cả ngày xem diễn kịch, lúc trước là
nó làm ầm ĩ muốn gả cho trạng nguyên, bây giờ có trạng nguyên lại không
ưng thuận. Thật là, việc trong kịch nào có thật? Tìm đâu ra trạng nguyên tài
hoa lại tuấn tú như thế? Nếu không như vậy sao ai cũng nói Cố thái phó lúc
trước là nhân trung long phượng chứ? Không phải bởi vì có rất ít à. Dù có
cố gắng nuôi thì đó chỉ cũng chỉ là vịt hoang thôi. Lúc này coi như còn tốt,
khi còn tiên đế, ai gia đã từng gặp qua trạng nguyên hơn sáu mươi tuổi bị
cụt một tay đấy! Chính là Phan đại nhân hai năm trước cáo lão hồi hương,
tôn tử người ta khi đó đều lớn như thế. Ông ta mà đi dạo phố thì người ta
đều nhốn nháo cả lên…”

Thần vương gia nói tiếp: “Đúng vậy, lúc ấy đệ cũng đến khuyên nó

như thế, tiểu nha đầu không chịu nghe. Con bé nằng nặc muốn đệ đến chỗ
bệ hạ cầu xin cho bằng được, bây giờ thì sao, bổn vương không phải là
người của bên nào hết.”

“Lúc này còn nói chuyện đó làm gì?” – Vĩnh An công chúa ngồi ở ghế

dưới đôi mắt đỏ hoe ai thán: “Thánh chỉ bệ hạ đã ban. Chỉ khổ cho Dao nhi
của muội…”

Thái hậu thấy nàng như thế, mềm giọng: “Được rồi được rồi, dung

mạo tuy xấu, nhưng ai cũng nói nhân phẩm cậu ta không tồi. Ninh Dao sau
khi được gả đến đó, nhất định sẽ không bị bạc đãi. Con cháu đều có phúc
của con cháu, muội cưỡng cầu không được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.