DUNG QUÂN - Trang 172

Câu hỏi sắc bén thốt ra, Thần vương gia ho khan một tiếng, ậm ừ:

“Chuyện này… Ha ha, có Thái Tổ hoàng đế, Thái Tông hoàng đế, Văn
Tông hoàng đế cùng với đại ca ta, nhiều thánh quân đời trước như thế, bổn
vương sao có thể so sánh được chứ? Lục thừa tướng, ngài nói có đúng
không?”

Thấy Lục Hằng Tu không tin, ông ta cười khổ nói: “Lục thừa tướng,

bổn vương có thể nhìn ra ngài, ngài nhìn không ra bổn vương sao? Hừm
hừ, người kia… người kia ngài cũng biết, tính cách cũng giống như tên của
hắn, bổn vương còn khó khăn hơn bệ hạ nữa. Các ngươi còn trẻ, thân thể
khỏe mạnh. Bổn vương đã có tuổi, làm sao chịu nổi áp lực như thế, ngài nói
đúng không? Hơn nữa, các ngươi hiện tại… Bổn vương cũng bỏ ra không ít
sức, có phải không? Dù sao cũng là chất nhi của ta… Ha ha ha ha ha ha…”

“Nếu Hi Trọng không có con thì sao?” – Lục Hằng Tu hỏi, một cửa

này qua được thật sự là may mắn.

“Đó chính là tạo hóa của mỗi người.” – Thần vương gia mỉm cười:

“Vận khí của các ngươi cũng là vận khí của bổn vương.”

Ninh Hi Diệp cũng nghe thấy, buông đứa bé ra, quay đầu nói với ông:

“Đừng nói như thúc có lòng tốt lắm ấy, năm đó nếu thúc không trăm
phương nghìn kế lừa trẫm, trẫm làm sao lại rơi vào cảnh như ngày hôm
nay?”

“Ngốc!” – Một thứ nhỏ nhỏ đâm vào trán y, lại dùng lực kéo kéo ống

tay áo của hài tử.

“Cháu mới ngốc đấy!” – Ninh Hi Diệp quay đầu lại trừng mắt liếc một

cái, tiếp tục nói với Thần vương gia: “Chúng ta nào dám, thúc giúp trẫm,
trẫm sẽ không bạc đãi thúc, ngày mai lâm triều trẫm sẽ triệu Phương đại
nhân về.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.